Tại An Gia...
An Phi bước vào cửa đảo mắt đã thấy An Kiến Ngụy đang ngồi yên vị trên sopha.. bàn bạc gì đó với Lục Dẫn tức trợ lý đắc lực của ông...
An Phi bước đến ngồi xuống đối diện, nhìn thẳng An Kiến Nghị.."Ba.. chuyện của Tiểu Ngạn là do ba làm."
Không phải câu hỏi mà là câu khẳng định...
An Kiến Ngụy không trả lời An Phi.. quay sang Lục Dẫn.."Được rồi.. cậu đi trước.. tôi sẽ gọi cho cậu sau"
-Vâng..
Lục Dẫn vừa rời đi... cũng không trả lời câu hỏi An Phi, bàn tay nhăn nheo lắc nhẹ ly trà... đôi mắt nheo lại nhìn từng gợn sóng lăn tăn... chậm rãi lên tiếng.."Con dám đi tìm Quan Chi Âm, Phi.. con đang thử thách sự kiên nhẫn của ba hay sao? Hay Bạch Tố Tố đối với con không còn quan trọng.."
Ông luôn nắm được nhược điểm của người khác.. Nghe đến cái tên Bạch Tố Tố, An Phi giống như bong bóng xì hơi... nỗi tức giận, bất nhẫn cố gắng kìm chế.. giọng nhẹ tênh mang chút van nài.."Ba.. Sao ba lại làm thế.. Tiểu Ngạn đã là người thực vật.. mang sống như đèn treo trước gió.. Con xin bà đừng làm khó hai chị em cô ấy nữa có được không?"
Ánh mắt nham hiểm nheo lại.. mang vẻ tức giận..."Mày im đi.. Tất cả chuyện này là do mày và Bạch Tố Tố gây ra.... Nếu không vì như thế, tao cũng đâu cần tìm cách đối phó với Quan Chi Âm... Nếu mày không muốn, Bạch Tố Tố biến mất trên đời này thì mày tốt nhất không được nhún mũi vô chuyện của tao.."
An Kiến Ngụy nói xong.. đứng dậy rời đi
-Ba......
An Phi bất lực.. hai tay nắm chặt thành nắm đấm.. Với Bạch Tố Tố, An Phi buông bỏ không được, anh nợ Bạch Tố Tố quá nhiều.., cô đã chịu quá nhiều thiệt thòi và tổn thương vì anh...
Còn với Quan Chi Âm là sự động lòng không lối thoát cũng mang nỗi ái nái và hối hận sâu sắc...
************
Màn đêm buông nhẹ.. ánh chiều tà hòa nhập với bóng tối lờ mờ.. cảm giác vừa êm dịu lại thư thái.....
Chiếc rèm bay nhẹ trong gió, ánh đèn phía bên ngoài lúc sáng, lúc tối nhập nhèm lên thân thể người con gái đang ngủ say trên giường... Hàng mi dài run run nhưng có vẻ như đôi mắt nhắm nghiền vẫn chưa muốn thức giấc.... cả khuôn mặt trắng mịn vùi hẳn vào chiếc gối... Dây áo ngủ hững hờ tuột dần về cánh tay mảnh khảnh trắng mịn...
Qua một lúc lâu.. hàng mi đen dài như cánh quạt chớp nhẹ.. đôi mắt đẹp mang chút mơ màng, lem nhem cơn buồn ngủ chưa tiêu hẳn nhẹ nhàng mở ra... một không gian ngập tràn ánh tối bao phủ căn phòng rộng lớn,
chỉ le lói ánh đèn ngủ màu vàng nhạt...
Quan Chi Âm cảm giác thân thể đang phiêu bồng.. một cảm giác dễ chịu do giấc ngủ mang lại..
Có lẽ quá lâu rồi cô không có được giấc ngủ sâu như thế... Khi đầu óc tỉnh táo một chút...
Quan Chi Âm bắt đầu ý thức những chuyện xảy ra.. thân hình hốt hoảng ngồi bật dậy nhìn dáo dác.. cô còn nghe rõ tiếng tim mình đập mạnh...
Một lần nữa xác định lại căn phòng nguy nga đầy trán lệ này.. Quan Chi Âm bất giác rùn người, đây không phải phòng ngủ của cô.. nơi cô ở so với nơi đây nhỏ hơn rất nhiều... Đầu cuối thấp xuống vội vàng chiếc lật chăn đang đắp trên người, đôi mắt đẹp mở lớn hốt hoảng... Đây không phải là quần áo của cô.. trên người cô chỉ mặc đúng chiếc áo ngủ mỏng manh.. cả áo lót cũng không có mặc.. Quan Chi Âm cắn môi.. cố gắng kiềm chế không cho nỗi sợ hãi đè ép lí trí...
Tách
Tất cả công tắt đèn trong căn phòng bất ngờ được bật lên.. Cả căn phòng sáng rực, ánh sáng vô cùng chói mắt...
Quan Chi Âm nheo mắt vì chưa quen với ánh sáng..
-Em ngủ ngon chứ?
Ầm
Cả người Quan Chi Âm giật bắn lên.. khi nghe tiếng nói trầm ấm mang chút thích thú của người đàn ông vang nhẹ trong căn phòng..... cô cố gắng lắm mới không hét toán lên.. khuôn mặt tái mét, xoay người về nơi phát ra tiếng nói...
-Anh... anh...
Đôi môi đỏ mọng run rẩy chẳng thốt thành tiếng.. đôi tay bé nhỏ kéo chăn che chắn thân mình, thân thể bất giác lùi về phía sau... mắt mở to quan sát người đàn ông đang ngồi trên so pha nhìn cô... đôi môi mỏng nhếch lên nhìn cô đầy bỡn cợt....
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!