Chương 24: (Vô Đề)

Trương Tịch Nhan nghe đỉnh đầu truyền đến tiếng động, tỉnh ngộ ra. Trên đời này không có quỷ, nếu nhìn thấy quỷ, kia nhất định là do có thứ gì đó quấy phá.

Nàng nhớ tới đã từng đọc qua ghi chép về một loại cổ:

"Mê hoặc nhân tâm, khiến người mất trí, giết người vô hình, tên là Quỷ Vực."

Nàng vội vàng lấy ra một lá bùa vàng đuổi cổ kẹp ở trong tay làm dự phòng, đầu ngón tay nhanh chóng điểm vào huyệt Thần Đình, huyệt Thượng Tinh, cuối cùng dừng ở huyệt Bách Hội, khi ngón cái của nàng ấn vào huyệt Bách Hội thì vừa lúc ấn chết một con sâu tròn vo hình dạng giống như nhện, trong đầu nàng còn vang lên tiếng kêu thảm thiết giống như tiếng chít chít, trên đỉnh đầu còn có mấy chỉ sâu đang nhanh nhẹn men theo tóc của nàng đào tẩu.

Trương Tịch Nhan đốt lá bùa kẹp trong tay, một cỗ hương vị dược liệu cùng với hương thơm từ làn khói tỏa ra từ lá bùa vàng lúc thiêu đốt, tinh thần nàng lập tức rung lên. Nàng dùng mũi kiếm ghim lấy lá bùa đang cháy, vung lên kiếm múa may khắp bốn phía, xua tan đám sâu xung quanh.

Đám sâu nhanh chóng chạy tứ tán, một ít sâu không kịp trốn bị lửa đốt cháy thành ngọn lửa màu xanh lá, ngắn ngủn mấy giây đã hôi phi yên diệt.

Lúc trước nàng nhìn thấy bên trong sơn động có kiến trúc cổ đứng đầy đám cổ thi căn bản không phải như thế, đó chỉ là một cái thông đạo chật hẹp tối đen, trừ bỏ sâu ra thì không có cái gì khác, không có sương bạch cốt, không có cổ thi, không có kiến trúc cổ xưa hay rễ cây rêu xanh gì trên tảng đá cả.

Lê Vị không khỏi nhìn Trương Tịch Nhan nhiều thêm hai mắt, nghĩ thầm:

"Có thể nhanh như vậy phá giải được Quỷ Vực huyễn cổ, còn tính có hai phần bản lĩnh." Nàng ta nhấc balo leo núi có chứa Cổ Thần thụ lên, một bước liền nhảy xa ra khỏi sơn động, biến mất trong bóng đêm.

Những đám thi cổ và quỷ là do Trương Tịch Nhan ảo tưởng ra tới, nàng bài trừ xong ảo giác, thi cổ và quỷ đều biến mất, tiếng đánh nhau và tiếng kêu thảm thiết phía trên cũng ngừng.

Giọng nói của một người đàn ông vang lên:

"Long lão, đã chết ba người."

Có gã hung tợn mắng:

"Con tiện nhân Lê Vị kia khẳng định là ở gần đây."

Liễu Vũ có chút tiếc nuối nghĩ:

"Đáng lẽ nên đem đồ nghề của cô nàng vứt hết đi." Cô nghĩ đến việc Trương Tịch Nhan thế nhưng khi sợ hãi sẽ theo bản năng dựa vào cô, nắm chặt cánh tay của cô, vừa có chút buồn cười, lại vừa có chút ngọt ngào đắc ý, nhưng khi mở mồm ra thì cô lại trào phúng người ta:

"Đạo trưởng sợ quỷ sợ cổ thi đồ ha!"

Nói xong, không đợi Trương Tịch Nhan trở mặt, cô nhanh như chớp chui ra khỏi sơn động, đi về phía đám người đang ở bên trên.

Sơn động phía trên lại truyền đến tiếng hô:

"Trương lão đệ, có phải là cậu hay không?" Là giọng nói của một ông già, tuổi có vẻ rất lớn, nhưng trung khí mười phần.

Trương Tịch Nhan không lên tiếng, nàng vì tránh để bọn chúng nghi ngờ còn cố ý tắt đèn pin.

Lê Vị và Liễu Vũ muốn hố bọn chúng, nàng nếu là lộ diện đi cùng bọn chúng, chắc chắn sẽ biến thành cái bia ngắm sống cho hai người kia. Nàng đi ra ngoài, nhưng lại không đi theo bọn chúng, rất có thể sẽ bị bọn chúng cho là cùng một giuộc với Liễu Vũ và Lê Vị, bị xử đẹp ngay.

Đây là lãnh địa của bộ lạc Hoa Tế, những người này không mời mà tự đến, từ lời nói đến việc làm cho thấy không phải là người lương thiện gì. Bọn chúng kêu Trương lão đệ, chứng tỏ là không có đi chung với ba và anh họ nàng, không biết là bị lạc đoàn hay vẫn là đi nửa đường rồi tách ra đường ai nấy đi.

Có người nói:

"Long lão, chỗ này có bậc thang, không biết thông đến nơi nào."

Ông già kia lại gọi thêm hai lần Trương lão đệ, không có được đáp lại liền tiếp tục đi nhìn ngó xung quanh, còn dặn dò người của mình cẩn thận một chút.

Trương Tịch Nhan nghe tiếng bước chân của bọn họ tiến về phía mình, sau đó ra khỏi sơn động, đi vào một cái động khác bên cạnh.

Nơi này có rất nhiều động nhỏ, thông suốt bốn phương, bên trong còn có những cái hốc gồ ghề lồi lõm, rất dễ dàng giấu người.

Nàng mặc đạo bào màu trắng ngà, tuy rằng đã bị dơ nhưng vẫn còn có thể thấy được màu trắng, trong bóng đêm nhìn rất rõ ràng, bởi vậy nãy giờ một góc tay áo nàng cũng chưa dám lộ ra, nương theo địa hình trốn khỏi tầm mắt của đám người kia, chỉ ngẫu nhiên ló đầu ra nhìn ngó một cái.

Dẫn đầu đám người kia là một ông già mặc đồ Thái Cực, chừng sáu bảy mươi tuổi, giọng nói to lớn vang dội hữu lực, đi đường vô cùng trầm ổn, tinh thần quắc thước có vẻ được chăm sóc bảo dưỡng không tồi, công phu cũng rất cao. Đội ngũ mà ông ta mang theo chừng hơn ba mươi người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!