Chương 23: (Vô Đề)

Trương Tịch Nhan im lặng. Nàng nhớ tới những câu nói bản thân nghe được trước khi hôn mê. Nàng không biết Ô Huyền là ai, nhưng nơi người chết chôn cốt, không nên bị quấy rầy. Mộ tàng, nhà tổ và Tàng Thư Lâu của gia tộc nàng cũng có cơ quan bẫy rập dày đặc như vậy, còn nuôi thêm độc trùng bảo hộ.

Có trộm vào nhà, chủ nhà thả chó, chuyện hết sức bình thường, chẳng qua đây là nhà của người giàu a, nuôi đồ vật có chút quá mức hung tàn. Nàng đi đường không nổi, lại bị Liễu Vũ cõng lên lưng.

Trương Tịch Nhan tựa vào trên lưng Liễu Vũ, nhắm mắt dưỡng thần, thành thành thật thật làm tù binh, thuận tiện suy nghĩ một chút chuyện. Nàng bỗng nhiên nhớ tới, trước khi bản thân ngất xỉu, tựa hồ còn nghe thấy Liễu Vũ hô câu: Lê Vị, dừng tay....

Người phụ nữ này tên là Lê Vị sao?

Cái cây cực giống san hô đỏ được bỏ trong balo leo núi chính là Cổ Thần thụ sao? Hương vị của cây kia và hương vị của Hoa Thần cổ cực kỳ giống nhau.

Thời điểm nàng nhìn thấy người phụ nữ kia, hai tay nàng ta trống rỗng không mang theo gì hết, hiện tại nàng ta bỏ cái cây kia vào balo leo núi đeo trên lưng, hiển nhiên là vật rất quan trọng, hẳn là Cổ Thần thụ không thể nghi ngờ. Trương Tịch Nhan suy nghĩ suy nghĩ, mơ mơ màng màng ngủ mất.

Lúc nàng tỉnh lại thì thấy bản thân đang nằm trong một sơn động khô ráo, bên cạnh còn đốt một ngọn lửa trại.

Liễu Vũ ngồi bên cạnh, dựa lưng vào vách hang động ngủ rồi.

Người phụ nữ kia ngồi bên lửa trại, balo leo đặt kề bên. Balo đã xẹp xuống nhiều, dường như chỉ chứa vật giống san hô đỏ kia thôi. Đồ ăn của nàng, pháp khí, lá bùa, dược liệu và túi thơm chất một đống ở cạnh balo.

Túi thơm của nàng có dược đuổi cổ trong đó, hai cái bà cổ này cư nhiên không có vứt đi, thoạt nhìn có vẻ như dược đuổi cổ bình thường đối với hai người họ không hề có tác dụng.

Nàng rất đói bụng, đứng dậy lấy túi đựng đồ ăn của mình, mở một hộp đồ hộp và một hộp cơm ăn liền tự đun sôi ra.

Tầm mắt của Lê Vị dừng trên mớ đồ ăn của Trương Tịch Nhan, thiệt tình cảm thấy cô nhóc này là tới đây du lịch. Trương Tịch Nhan thấy Lê Vị nhìn chằm chằm đồ ăn của mình, cho rằng nàng ấy hẳn cũng đói bụng, bèn chia một hộp đồ hộp cho nàng ấy.

Mặc kệ là như thế nào, cứ cho là cảm ơn nàng ấy đã không giết mình đi.

Liễu Vũ chậm rãi quay đầu nhìn về phía Trương Tịch Nhan, tựa như đang hỏi: Của tôi đâu?

Trương Tịch Nhan đem túi đồ ăn đặt bên người Liễu Vũ, tự đi mà lựa, còn bản thân thì vùi đầu ăn cơm. Dạ dày được bổ sung đồ ăn nóng, trên người hồi phục được một chút sức lực, tinh thần cũng khôi phục theo, lúc này nàng mới cảm thấy sống lại nửa cái mạng.

Sau khi ăn no, Trương Tịch Nhan nhìn về cửa sơn động, có chút lo lắng cho ba nàng và anh họ. Nhưng nàng lại nghĩ, bản lĩnh sinh tồn của ba nàng và anh họ phong phú hơn nàng rất nhiều, nếu chỉ là ngự cổ và bố trí trận pháp thì cơ hội để bọn họ thoát vây vẫn rất lớn.

Ba người ngồi trong sơn động không ai nói chuyện với ai, chỉ có âm thanh thiêu đốt của lửa trại, cùng với tiếng động ngẫu nhiên thêm củi của Lê Vị.

Bên ngoài sơn động, tiếng côn trùng kêu vang dội, thập phần náo nhiệt.

Trương Tịch Nhan nhìn chằm chằm lửa trại hồi tưởng lại những chuyện xảy ra sau khi vào núi, thật giống như một hồi ác mộng. Trong đầu nàng quanh quẩn thanh âm huýt sáo của ba nàng:

"Giả chết. Trương Trường Thọ."

Có nhiều cổ thi như vậy, toàn là hướng về phía bọn họ, còn có những tiếng kêu thảm thiết không biết của người nào vọng lại.

Nàng ngồi không được nữa, đứng dậy cầm lấy kiếm của chính mình, đeo túi thơm lên trên eo, lá bùa và dược liệu thì nhét vào ống tay áo. Mặc đạo bào đúng là có được chỗ tốt này, balo không có, túi trong ống tay áo có thể bỏ đồ nha.

Nàng thu thập hành lý, Liễu Vũ nhìn nàng, Lê Vị cũng nhìn nàng, không ai nói chuyện.

Mãi cho đến khi Trương Tịch Nhan đi gần đến cửa sơn động, Liễu Vũ mới gọi lại nàng:

"Trương Thập Tam, cô thật không muốn sống nữa."

Trương Tịch Nhan tiếp tục đi ra bên ngoài.

Lê Vị nói: Đại trận đã khai.

Trương Tịch Nhan hiểu rõ ý tứ của hai người bọn họ, nàng nắm chặt kiếm, chui ra khỏi cửa động, mở đèn pin lên, nhìn thấy bên ngoài đứng rậm rạp vô số cổ thi. Bên ngoài sơn động cũng không phải núi rừng, mà vẫn là sơn động.

Sơn động này có dấu vết của nhân công tu sửa qua, nhưng vì năm tháng quá mức xa xưa, rất nhiều cục đá bị dây leo và rễ cây siết đến nứt ra, hoàn cảnh ẩm ướt khiến cho rêu xanh mọc đầy, trở thành nơi sinh sống lý tưởng cho rắn rết độc trùng.

Những cái đó cổ thi không biết từ đâu tới đây, canh giữ ở bên ngoài, bọn chúng không phải ở vào trạng thái trầm miên, mà là... toàn bộ đều sống, giống như đang đứng ở đây đợi lệnh. Nàng cầm đèn pin chiếu qua, số lượng nhiều đến nỗi khiến người nhìn da đầu tê dại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!