Liễu Vũ hít thở đều đều trở lại, cô nắm lấy cánh tay của Trương Tịch Nhan đỡ nàng đứng lên, buồn bực mắng:
"Trương Thập Tam, cô đúng là ví dụ điển hình của việc ngàn dặm đưa đầu người đến tặng nha."
Trương Tịch Nhan vừa động một chút thì đầu đã choáng đến lợi hại, trước mắt bị từng đợt màu đen bao phủ, cồn cào tới nỗi khiến nàng muốn ói ra, nhưng còn chưa kịp ói thì đã bị Liễu Vũ túm lấy lôi đi xuyên qua đám cổ thi.
Tiếng sáo dồn dập vang lên cách chỗ các nàng không xa, bảo trì tốc độ đi song song cùng với các nàng, nhưng tốc độ càng lúc càng nhanh hơn nhiều, thực mau đã đi tới phía trước các nàng. Theo tiếng sáo vang lên, phía trước càng ngày càng có nhiều cổ thi đội mồ sống dậy.
Trương Tịch Nhan: ... Chuyện này không khoa học xíu nào!
Cương thi cổ chỉ có thể rơi vào trạng thái ngủ đông trong điều kiện thiếu oxy mà thôi. Từ trong giấc ngủ đông tỉnh lại thì bọn chúng sẽ rơi vào tình trạng cực độ đói khát, điên cuồng công kích những vật còn sống xung quanh, nhưng giờ phút này bọn chúng lại dường như không nhìn thấy nàng và Liễu Vũ, chỉ chăm chăm chạy về hướng ngược lại các nàng, giống như đang bị tiếng sáo điều khiển.
Thần của bộ lạc Hoa Tế đang ở đây, vậy thì ai đang điều khiển đám cổ thi kia?
Trương Tịch Nhan nghĩ đến người phụ nữ mang giày cao gót lúc trước.
Theo cường độ chạy bộ, đầu Trương Tịch Nhan càng ngày càng đau, càng ngày càng choáng, nàng cảm thấy như có những tạp âm chói tai cứ chui vào trong lỗ tai, bản thân cơ hồ là bị Liễu Vũ kéo đi.
Liễu Vũ kéo nàng chạy một đoạn, lại đem nàng cõng lên lưng.
Trương Tịch Nhan gác đầu lên vai Liễu Vũ, đầu óc mê mê man man, cả đời này nàng chưa bao giờ cảm thấy bản thân vô dụng như bây giờ.
Các nàng ra khỏi rừng đào, lên núi, bước vào mê trận, Trương Tịch Nhan gặp lại người phụ nữ mang giày cao gót kia.
Balo leo núi của nàng đang được đeo trên lưng người phụ nữ kia, đã xẹp rất nhiều, trên balo còn có lấm tấm vết máu phun lên, còn có một vết cắt, dường như bị lưỡi dao sắc bén xẹt qua.
Ở chỗ rách, mơ hồ có thể nhìn thấy một vật màu đỏ giống như nhánh cây lộ ra, cực kỳ giống san hô đỏ, nhưng hơi khác với san hô đỏ ở một chỗ, mặt trên của nó giống như có mạch máu hình dạng kinh mạch.
Người phụ nữ kia tay cầm một cây cốt sáo, trên người được bao phủ bởi một vòng cánh hoa hình dạng giống như hạt giống của hoa bồ công anh nhưng lại có màu đỏ rực.
Cánh hoa đỏ như máu hỗn hợp với mùi máu tanh, cộng thêm khuôn mặt tái nhợt, người phụ nữ này làm cho người đối diện có loại cảm giác như sắp gặp phải điềm xấu.
Trên người nàng ta cũng có mùi vị của cổ cực kỳ tương tự Liễu Vũ, nhưng còn nùng liệt hơn nhiều, mơ hồ lộ ra mùi tanh, là mùi của máu, phảng phất giống như là uống máu tươi. So sánh với nhau, Liễu Vũ có vẻ thoải mái thanh tân hơn rất nhiều, chỉ có mùi vị của Hoa Thần cổ, không có cái khác.
Người phụ nữ kia hờ hững liếc nhìn nàng một cái, quét mắt sang Liễu Vũ rồi mới đem tầm mắt nhìn về phía rừng đào bên dưới chân núi, lại lần nữa đặt cốt sáo bên môi.
Lúc này đây tiếng sáo thổi ra nồng đậm sát ý, giống như tiếng trống trận thời viễn cổ, cổ thi trong rừng đào tập thể gào rống lên, chúng nó phát ra âm thanh gầm gừ thật lớn, chấn cho huyệt Thái Dương của Trương Tịch Nhan nhảy lên thình thịch, đầu càng choáng váng, cuối cùng thật sự không nhịn được nữa ói ra.
Thứ nàng ói ra tất cả đều là chất lỏng màu xanh lá hòa với dược vị, còn có xác sâu chưa tiêu hóa. Trương Tịch Nhan tức khắc ói đến trời đất tối tăm, muốn đem dạ dày thanh lọc cho sạch sẽ, ngay cả thực quản nàng cũng muốn lôi ra chà rửa một phen.
Người phụ nữ thổi sáo yên lặng dịch ra chỗ khác, đứng ở đầu hướng gió, tránh đi Trương Tịch Nhan đang phóng độc bừa bãi kia.
Có những sợi tơ máu nhuyễn như lông tơ từ lỗ chân lông của nàng ta chảy ra, tựa như nhộng phá vỡ kén trở thành bướm tung cánh bay đi, chúng nó biến thành những thứ giống như hạt giống bồ công anh bay về phía rừng đào. Những cánh hoa màu đỏ này vô cùng nhiều, tụ lại bên nhau hệt như màn sương màu đỏ máu.
Liễu Vũ trong mắt tràn đầy kinh sợ nhìn về phía người phụ nữ đứng trong màn sương đỏ, tựa hồ không nghĩ tới trên người nàng ta có thể dưỡng ra nhiều Hoa Thần cổ như vậy.
Trương Tịch Nhan gần như hư thoát, nàng đỡ lấy cái cây bên cạnh, cảm thấy bản thân cách cái chết chắc cũng chỉ còn mấy hơi thở mà thôi.
Bỗng nhiên một tiếng nổ mạnh từ phía rừng đào truyền đến.
Theo tiếng nổ mạnh vang lên, có vô số khói vàng từ trong rừng bay tới, mùi lưu huỳnh và hùng hoàng gay mũi hòa với hương vị của dược liệu trung y bị gió thổi khuếch tán ra. Nàng nhìn thấy ánh lửa của bùa lam do Trương gia đặc chế bốc cháy tạo nên.
Giấy bùa vàng được dùng thuần trung dược nấu thành bột giấy tạo ra, phối dược bất đồng cho ra tác dụng bất đồng, có chữa bệnh, có đuổi cổ, phần lớn dược vị đều rất ôn hòa. Một ít bùa dược dùng để chữa bệnh, đem lá bùa bỏ vào trong nước sạch, gặp nước sẽ lập tức tan ra, có thể uống trực tiếp.
Những loại bùa đuổi cổ thì có thể dùng cách uống, cũng có thể dùng khói để huân đuổi cổ. Còn bùa lam thì công nghệ chế tác phức tạp hơn rất nhiều, không chỉ có bỏ thêm trung dược, còn có bỏ thêm chất hóa học gặp lửa sẽ nổ mạnh, lực sát thương rất lớn, chỉ có những tình huống đặc biệt khó giải quyết mới dùng tới.
Tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên, trong rừng đào bay ra lượng khói vô cùng lớn, âm thanh gào rống của đám thi cổ có vẻ cũng có chút hoảng loạn.
Loáng thoáng có tiếng kêu thảm thiết của người nào đó vang lên không ngừng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!