Liễu Vũ đưa Trương Tịch Nhan đến Côn Minh. Cô chọn một bệnh viện tư nhân ở địa phương, kỹ thuật khám chữa bệnh rất tốt nhưng giá cả vô cùng đắt đỏ.
Hai mươi thanh thiếu niên từ bộ lạc đi ra cùng với Liễu Vũ, đại tư tế, tài xế xe bus và xe bốn chỗ đều ở lại bãi giữ xe.
Hai tay tài xế không hiểu ngôn ngữ của bộ tộc Dã Miêu, sợ đụng chạm đến kiêng kị của bọn họ nên chỉ kính nhi viễn chi*, hai người bọn họ lái xe liên tục mấy tiếng đồng hồ, vừa mệt vừa buồn ngủ nên ngả ghế lái ra nằm ngủ ngay trên xe.
*Kính nhi viễn chi:
Nghĩa câu này là kính trọng nhưng không dám gần; vẻ ngoài thì tỏ cung kính, nhưng trong lòng lại giữ khoảng cách. Đây là câu trích trong Luận ngữ.
Đại tư tế mua cơm hộp cho mọi người ăn, đợi bọn họ ăn uống no đủ lại dẫn đi toilet, sau khi trở về, bọn họ ngồi vây thành một vòng tròn kế bên xe bus đang đỗ, được đại tư tế dạy dỗ cho một ít thường thức về thế giới bên ngoài.
Không có cách nào học hết liền một lúc, rất nhiều chuyện không kịp dạy dỗ, chỉ có thể chờ sau này đi học rồi hiểu biết thêm.
Đại tư tế đang nói chuyện, chợt thấy phía sau có dị, quay đầu nhìn lại thì thấy phía bên kia đường có chiếc Bentley đang đậu ở vị trí dừng đỗ xe, một người phụ nữ trẻ tuổi đứng bên cạnh chiếc xe đó.
Người phụ nữ kia thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi, nhưng khí chất vô cùng thành thục, ánh mắt trầm tĩnh mà chỉ có người đã trải qua phong sương năm tháng mới có được.
Cô ấy đứng dưới ánh mặt trời, trên người giống như được dát lên một vầng hào quang nhàn nhạt, quang ảnh hình cánh hoa màu đỏ như có như không chiếu lên người cô, hình dạng của cánh hoa kia cực giống thần của bộ lạc Hoa Tế trong hình dạng sâu.
Ông cách xa người phụ nữ kia mấy mét nhưng vẫn có thể ngửi được hơi thở xuất từ bộ lạc Hoa Tế trên người cô ấy. Ông cảm thấy hoang mang: sao bộ lạc Hoa Tế lại có người sống lang thang bên ngoài?
Ông biết tất cả mọi người trong bộ lạc, nhưng không quen biết cô ấy, mà người phụ nữ này mang đến cho ông cảm giác cường đại đến đáng sợ.
Người phụ nữ thu hồi tầm mắt, ngồi vào lại trong xe, lái xe ra khỏi vị trí dừng đỗ, khi xe chạy ngang chỗ bọn họ ngồi, cách một lớp cửa kính nhưng đại tư tế vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt của người phụ nữ kia, xương cốt ông lạnh lẽo hết cả lên, thẳng đến khi chiếc xe người phụ nữ kia lái đi xa ông mới hồi phục lại tinh thần.
Bên kia, bác sĩ làm kiểm tra tổng quát cho Trương Tịch Nhan một lượt rồi viết đơn yêu cầu nhập viện: Thiếu máu mức độ vừa, não chấn động nhẹ, cánh tay phải nứt xương, miệng vết thương bị nhiễm trùng sinh mủ, chân trái có chỗ bị hoại tử nhẹ.
Bác sĩ nghe được nguyên nhân là do các cô đi ra ngoài du lịch leo núi này nọ nên biến thành như thế, nhìn miệng vết thương cũng biết đã kéo dài nhiều ngày không chữa trị, ông nói với Liễu Vũ và Trương Tịch Nhan:
"Đã bị thương thành như vậy mà còn dây dưa không chịu đưa đến bệnh viện, dùng ba cái thuốc trung dược thuốc dân gian này nọ, để thêm mấy ngày nữa, đừng nói là giữ lại tay với chân, coi chừng còn mất cả mạng sống đấy."
Liễu Vũ ngoan ngoãn làm thủ tục nhập viện cho Trương Tịch Nhan, trả trước một khoản lớn phí nằm viện, đưa lại tất cả đồ dùng lúc trước của Trương Tịch Nhan, không thiếu một món nào, bao gồm cả di động của nàng ấy.
Cô đã đưa Trương Tịch Nhan tới nơi này rồi, không có biện pháp lại đi ngăn trở Trương Tịch Nhan liên lạc với bên ngoài, chi bằng hào phóng trả lại hết tất cả để gỡ gạc một chút hình tượng.
Nếu theo đúng kế hoạch thì nên nhốt Trương Tịch Nhan trong núi, hiện tại đem nàng ấy ra bên ngoài sẽ cành mẹ đẻ cành con, mang đến rất nhiều phiền toái, nhưng điều kiện chữa bệnh và vệ sinh ở trong núi không cho phép cô giữ nàng ấy ở lại lâu thêm nữa.
Cô vốn dĩ chỉ muốn cho Trương Tịch Nhan chịu chút phiền toái, chứ không phải muốn hại nàng ấy.
1
Cô thuê thêm hai hộ sĩ để chăm sóc cho Trương Tịch Nhan, trên đường đi ra bãi đỗ xe thì gọi điện thoại báo bình an cho ba mẹ mình, rồi điện thoại cho Liễu Lôi bàn giao việc trong công ty và mấy hạng mục mà cô đang giữ để cho anh ấy giải quyết.
Cô sẽ không về trong một khoảng thời gian dài, cho nên người anh trai ngốc mang tiếng là tổng giám đốc này cũng nên phát huy chút tác dụng mới được.
Liễu Lôi xuýt xoa một tiếng, hỏi:
"Em không về à? Muốn đi làm thần của bộ lạc Hoa Tế nữa hả?"
Liễu Vũ tuy trong bụng nghĩ như vậy, nhưng cũng không thể thẳng thừng thừa nhận, cô đáp:
"Em cũng muốn về lắm chứ, nhưng chuyện liên quan đến tánh mạng, cứ trốn tránh mãi cũng không phải là biện pháp tốt, phải nghĩ ra cách giải quyết tốt hơn."
Liễu Lôi tin cô mới có quỷ!
Nhưng anh chỉ có một đứa em gái này, còn có biện pháp nào khác đâu. Anh nói:
"Có cái gì yêu cầu, cứ việc nói với anh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!