Trước kia Liễu Vũ đã biết Trương Tịch Nhan có chút không giống với những người bình thường xung quanh, khi đó cô cảm thấy Trương Tịch Nhan chính là vờ cao lãnh lạnh lùng, nhưng hiện tại cô thực hoài nghi Trương Tịch Nhan có vấn đề về thần kinh, đầu óc thiếu sợi gân nào đó, hoặc là có chướng ngại về mặt tâm sinh lý.
Người bình thường nếu rơi vào hoàn cảnh này, cho dù tâm lý có cường đại như thế nào đi nữa, nhiều ít đều sẽ có chút hoảng loạn sợ hãi, hoặc là nghĩ cách đàm phán móc nối để xin tha, hoặc là nghĩ cách cầu cứu trốn thoát linh tinh, thế nhưng từ lúc bị bắt hôm qua đến bây giờ Trương Tịch Nhan chỉ nói mỗi một câu:
"Mục đích của cô không phải là mớ chính sách hỗ trợ người nghèo kia, mà là tôi."
Đơn giản kể rõ sự thật, bình tĩnh đến độ dường như cái người bị bắt kia không phải là nàng ta mà là một người không liên quan nào đó.
Liễu Vũ suy nghĩ:
Trương Tịch Nhan trông cậy vào việc ông Trương Trường Thọ sẽ đến cứu nàng ta à?
Cô biết cái ông Trương Trường Thọ cuồng con gái kia có đi theo tới đây, chỉ là không lộ diện thôi. Trương Tịch Nhan cũng biết, vì sợ ba của nàng ta bị mất dấu và lo lắng cô sẽ giở trò quỷ nên trên đường đi nàng ta để lại không ít ký hiệu ven đường.
Nhưng nếu Trương Tịch Nhan gửi gắm hy vọng vào việc Trương Trường Thọ sẽ tới cứu nàng ta thì quá là ngây thơ rồi.
Vừa vào rừng sâu, hành tung khó tìm.
Ở nơi núi sâu rừng già này muốn thả chó nghiệp vụ đi tìm sao, trước tiên qua ải của một đống rắn rết côn trùng chuột kiến tràn ngập khắp núi rừng đi rồi nói tiếp! Muốn lục soát núi quy mô lớn sao?
Đi về phía trước không xa là tới biên giới giữa hai nước rồi, trèo đèo lội suối một phát là tới ngay nhà hàng xóm, muốn lục soát núi à, trước tiên nên bận tâm về quan hệ của nước nhà và hàng xóm đi.
Ông Trương Trường Thọ đi theo ở phía sau thì thế nào, ông ta có thủ đoạn để truy tung, cô cũng có thủ đoạn để cản trở. Ở nơi này, cô mới là người định đoạt.
Đi một đoạn, leo qua một ngọn núi nhỏ, Liễu Vũ kêu đại tư tế và đại trưởng lão dừng lại, để đại tư tế xử lý vết thương cho Trương Tịch Nhan.
Cô muốn dùng Trương Tịch Nhan để kiềm chế Trương Trường Thọ, không cho ông ấy tìm cô gây phiền toái, chứ không phải muốn kết thù không chết không thôi với Trương gia.
Một ông Trương Trường Thọ thôi đã đủ làm cô đau đầu rồi, nếu lại đến thêm bảy bà cô tám bà dì của Trương Tịch Nhan nữa, chắc cô có mà phát điên. Nhưng ông Trương Trường Thọ kia không cho cô được chỗ tốt, cô cũng không để cho Trương Tịch Nhan tốt cái gì.
Cô có thể để cho đại tư tế may miệng vết thương lại giúp Trương Tịch Nhan đã rất không tồi rồi, còn thuốc gây tê à, ha hả, nhét đôi vớ thúi vô miệng cho nàng ta cắn để chịu đựng nỗi đau đi!
Liễu Vũ tháo đôi vớ thúi mà cô đã mang đi leo núi ba ngày nay nhét vào trong miệng Trương Tịch Nhan, lấy ra một đôi vớ mới thay cho bản thân.
1
Cô không biết Trương Tịch Nhan là bị đau mà ngất đi hay là vì thúi quá mà ngất, dù sao thì cũng xỉu rồi. Không quan hệ, bên cạnh có con suối, không tỉnh thì lấy nước tạt cho tỉnh, tạt nước vẫn không tỉnh thì lấy chút tinh dầu hoa hoa cỏ cỏ bôi lên mũi cho tỉnh.
Có một loại hoa tên là hoa xác thối có thể xông cho người ngửi phải ói trào đờm, mùi nó y hệt như xác chết bị phân hủy một tháng dưới thời tiết mùa hè tháng sáu tháng bảy.
Miệng Trương Tịch Nhan bị lấp kín không ói ra được, mặt mày trắng bệch chảy đầy mồ hôi lạnh lúc xanh lúc trắng, chết đi sống lại.
Đại tư tế kiêm chức bác sĩ, trong bộ lạc hễ có ai đau đầu nhức óc bị thương trúng độc đều đến tìm ông chữa trị, loại công việc may vết thương nối xương linh tinh, ông làm cực kỳ thuần thục, miệng vết thương được may đến chỉnh chỉnh tề tề, không hề kém chút nào so với bác sĩ chuyên khoa trong bệnh viện.
Đội cứu hộ vào núi cứu người, suy xét đến việc sẽ có người gãy tay gãy chân linh tinh, nên đem theo thanh nẹp này nọ, Liễu Vũ kêu đại tư tế dùng nó cho Trương Tịch Nhan, đừng để cho Trương Tịch Nhan bị tàn tật, ngay cả miệng vết thương cô cũng kêu đại tư tế xử lý cho thật tốt, đừng để Trương Tịch Nhan lưu lại vết sẹo quá khó coi, cô còn dặn dò đại tư tế chăm sóc Trương Tịch Nhan cho tốt, và phải bảo vệ gương mặt nàng ta.
Núi sâu rừng già không có đường đi, phải chui qua chui lại giữa mấy bụi cây, hơi không chú ý thì sẽ bị cào thương, thù hủy dung còn nặng hơn nhiều so với thù gãy chân.
Đại tư tế xử lý vết thương cho Trương Tịch Nhan xong, băng bó kín mít, lúc này Liễu Vũ mới gỡ vớ thúi ra khỏi miệng Trương Tịch Nhan, vừa lấy vớ ra đã ngửi thấy một mùi khó ngửi vô cùng, sau đó Trương Tịch Nhan nghiêng người ói mửa, ói xong mới hư thoát dựa vào thân cây, hai mắt khép hờ, bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc.
Liễu Vũ lau vết nôn trên mặt cho Trương Tịch Nhan, vỗ vỗ mặt nàng, hô: Tỉnh tỉnh. Nhìn thấy Trương Tịch Nhan trợn mắt nhìn mình, cô còn rất cẩn thận phòng bị, sợ Trương Tịch Nhan đột nhiên nhảy lại đây cắn cô, kết quả Trương Tịch Nhan chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái rồi nhắm mắt lại.
Cô nói: "Đừng hy vọng ông Trương Trường Thọ sẽ tới cứu cô, trong núi này có một loại khí sẽ làm sản sinh ra hiện tượng hải thị thận lâu* đánh lừa tầm nhìn của ông ta.
Ông ta nhìn thấy giống như ở trước mắt, nhưng thực tế thì không phải.
*Hải thị thận lâu: là hiện tượng phản xạ toàn phần của ánh sáng khi góc tới của tia sáng vượt qua giá trị của góc khúc xạ, gây ra ảo ảnh, những hình ảnh hiện lên do hiện tượng này không có thật.
Ví dụ như những khi trời nắng nóng thì chúng ta sẽ nhìn thấy những vũng nước xuất hiện trên mặt đường nhựa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!