Nghe Tề Mặc nói vậy, Ly Tâm không dấu vẻ vui mừng. Cô định nhoài người lên trên để đối diện với Tề Mặc nói chuyện nhưng bị hắn giữ chặt ở trên ngực. Ly Tâm lườm Tề Mặc: "Anh không được hành hạ chị ấy". Cô không muốn Tùy Tâm rơi vào hoàn cảnh tội chết có thể miễn, tội sống không tha.
"Chờ xem biểu hiện của cô thế nào". Tề Mặc trả lời lãnh đạm.
Ly Tâm thầm rủa Tề Mặc trong lòng. Trong khi đó, cô ngẩng đầu nở nụ cười rạng rỡ khiến gương mặt cô sáng bừng. Ly Tâm cười nói với Tề Mặc: "Tôi sẽ là một người hầu tốt của lão đại".
Tề Mặc lạnh lùng hừm một tiếng rồi xoay người nằm nghiêng, giữ chặt Ly Tâm trong lòng: "Ngủ thêm đi".
Ly Tâm bất giác cau mày. Lúc này, cô nằm đối diện với Tề Mặc, hắn đã nhắm mắt ngủ. Ly Tâm chớp chớp mắt, ngủ thì ngủ, Tề Mặc là lão đại, còn cô là người hầu của hắn nên chỉ có thể tuân lệnh.
Một đêm trôi qua rất nhanh. Ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ vào trong phòng. Bị ánh sáng chiếu vào mặt, Ly Tâm liền mở mắt, vươn vai.
"Lão đại, đến giờ thay thuốc rồi". Lập Hộ gõ cửa cộc cộc và lên tiếng.
"Vào đi". Tề Mặc nói lạnh lùng. Ly Tâm quay đầu thấy Tề Mặc đang ngồi bên bàn sách cách giường cô không xa, hắn đang chăm chú xem thứ gì đó.
"Lão đại, vết thương...".
"Lại đây". Lập Hộ chưa nói hết câu, Tề Mặc đột ngột lên tiếng mà không hề quay đầu. Ly Tâm bất giác sờ trán, hắn vừa gọi cô?
"Cô làm đi". Vẫn là giọng nói lãnh đạm của Tề Mặc. Ly Tâm nhìn khay vải băng, kéo và thuốc trên tay Lập Hộ. Tề Mặc ra lệnh cô thay thuốc cho hắn sao?
Lập Hộ nghe vậy liền cười híp mắt với Ly Tâm. Anh ta tự giác đưa khay đồ cho cô và tỏ ra nghiêm túc: "Tôi giao lão đại cho cô đấy". Nói xong, Lập Hộ liền đi lùi ra phía sau rồi nhanh chóng mất hút.
Tề Mặc đứng dậy ngồi lên giường, hắn bình thản nhìn Ly Tâm đang đứng chết lặng một chỗ. Ly Tâm nhăn nhó nói với Tề Mặc: "Tề lão đại, tôi không thạo công việc này. Nếu làm đau anh, anh cũng đừng trách tôi đấy". Nói xong cô liền mỉm cười đi đến bên Tề Mặc.
Có câu "Ba mươi năm ở phía đông Hoàng hà, ba mươi năm ở phía tây Hoàng Hà" (một câu trong "Nho lâm ngoại sử", ý nói sông Hoàng Hà thường đổi dòng, nơi vốn ở phía Đông sau khi đổi dòng biến thành phía Tây), chuyện đời thay đổi trong chớp mắt. Ly Tâm mới bị Tề Mặc dày vò vài hôm trước, bây giờ cô đã có cơ hội báo thù. Lần này, cô có thể quang minh chính đại ra tay, cả thù cũ thù mới trả cho hắn một lượt.
Tề Mặc cau mày giục: "Nhanh lên".
Ly Tâm liền gật đầu: "Ok, tôi sẽ làm ngay". Vừa nói cô vừa bước nhanh tới.
Tề Mặc ngồi im trên giường, hắn không hề có ý tự cởi quần để Ly Tâm thay thuốc. Ly Tâm lườm hắn, đúng là lão đại có khác. Cô đặt khay thuốc và với tay cởi dây đai quần hắn.
Vết thương của Tề Mặc nằm ở đùi phải. Ly Tâm từ từ tụt quần Tề Mặc. Thấy vết máu đọng xung quanh lớp vải băng, Ly Tâm cúi đầu nhếch mép cười và bắt đầu xử lý vết thương.
"Tôi xin lỗi, Tề lão đại, tay nghề của tôi kém lắm". Đang ấn ấn vào vết thương, Ly Tâm cảm thấy cơ bắp dưới tay cô rung nhẹ. Ly Tâm vội vàng nói lời xin lỗi, bàn tay cô vẫn giữ nguyên một chỗ.
"Chảy máu rồi. Lão đại, anh cố chịu đựng nhé".
"Tôi xin lỗi..."
"A... xin lỗi anh".
Trong căn phòng rộng ngoài tiếng kêu của Ly Tâm, không có bất cứ một tiếng động nào khác.
Một lúc sau, Ly Tâm ngẩng đầu nhìn Tề Mặc: "Sao lại như vậy? Tôi phải băng bó thế nào đây?". Vết thương vốn đã khép miệng, bị Ly Tâm vần vò một hồi, bây giờ không ngừng rỉ máu. Dù Ly Tâm xử lý kiểu gì, máu từ vết thương vẫn cứ tuôn ra, chảy xuống đùi Tề Mặc và nhuốm đỏ hai bàn tay Ly Tâm.
Tề Mặc lạnh lùng nhìn Ly Tâm: "Giỡn đủ chưa?". Nghe Tề Mặc nói vậy, Ly Tâm bất giác đỏ mặt. Tề Mặc không ngăn cản hành động của cô, Ly Tâm còn tưởng hắn tin cô thật sự không thạo việc xử lý vết thương. Ai ngờ Tề Mặc đã nhìn ra ý đồ của cô. Bị Tề Mặc hỏi câu đó, Ly Tâm không biết trả lời thế nào. Dù sao hắn cũng hại cô nằm trên giường mất mấy ngày, khiến cô đau đớn lâu như vậy.
Nhưng có lẽ... Tề Mặc cũng không phải cố ý.
"Tôi đi gọi Lập Hộ". Ly Tâm cắn môi, quay người đi ra ngoài. Cô chỉ là muốn khiến Tề Mặc chịu khổ giống như cô chứ không có mục đích nào khác. Nhưng nếu để Tề Mặc mất nhiều máu, không biết hậu quả sẽ như thế nào.
Từ nhỏ, Ly Tâm toàn tự mình băng bó vết thương. Mặc dù không phải bị đạn bắn nhưng cũng là vết thương tóe máu. Hành động vừa rồi của cô nằm trong tầm kiểm soát, cùng lắm chỉ mất tý máu. Nhưng không hiểu tại sao vết thương của Tề Mặc chảy nhiều máu như vậy. Ly Tâm chưa gặp tình huống tương tự nên hơi hoảng loạn.
"Lại đây". Thấy Ly Tâm quay người bước đi, Tề Mặc cất giọng lạnh lùng: "Việc cỏn con này còn xử lý không xong, cô có tư cách gì làm người của tôi? Lại đây giải quyết đi".
Nhìn vẻ kiên định trong ánh mắt Tề Mặc, Ly Tâm bất giác cắn môi rồi quay lại ngồi xuống bên cạnh Tề Mặc. Cô nói khẽ: "Tôi không biết thật đấy. Anh hãy dạy tôi". Cô thật sự không biết cách xử lý vết thương kỳ lạ này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!