Ngưu Hữu Đạo quay đầu đưa tay ra trước mặt nàng.
Thương Thục Thanh xấu hổ liếc nhìn hắn nhưng cũng đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt vào trong lòng bàn tay của hắn, cảm giác khá giống như một nghi thức vừa đặt tới liền thật sự trao chính mình cho hắn.
Ngưu Hữu Đạo cầm tay của nàng và thi pháp, hai người cùng bay ra khỏi vách núi, mang theo những cánh hoa rụng nhẹ nhàng lướt đi, cùng rơi vào trên phi cầm tọa kỵ.
Lúc gần rời đi, Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn quanh Thượng Thanh Tông, than thở: "Cần phải đi rồi."
Thương Thục Thanh hỏi: "Lại rời đi như vậy, không chào hỏi đám người Viên Phương sao?"
"Đã tới là được." Ngưu Hữu Đạo vung tay áo, phi cầm tọa kỵ chở hai người bay lên trời, bay về phía xa.
Rất đông Nha Tương cũng bay lên trời, đuổi theo.
"Đạo gia! Đạo gia..." Viên Phương ở trong núi bay ra, đứng ở đỉnh một ngọn núi và hò hét cũng không thể làm người ta quay đầu.
Y buồn bực gãi đầu trọc. Đạo gia tới cũng không chào hỏi, đi cũng không chào hỏi...
Vô Biên Sa Mạc, một đám người đang chờ đợi.
Người của sơn trang Mao Lư đã tới trước một bước, bao gồm cả đám người Chung Cốc Tử bị giam lỏng.
Triệu Hùng Ca cũng đến, dẫn theo người của Thượng Thanh Tông.
Viên Cương bảo bọn họ tiến vào vực thứ năm trước nhưng Triệu Hùng Ca không chịu, dẫn theo người Thượng Thanh Tông cũng chờ ở đây.
Trên mặt cát vẫn có rất nhiều bò cạp hoàng nằm nằm, thành thật yên tĩnh chờ đợi.
Viên Cương đeo Tam Hống Đao và một cái túi đứng ở trên cồn cát cao nhất gần đấy, vẫn nhìn về phía xa.
Quản Phương Nghi chợt chỉ tay cụt hô lên: "Tới rồi."
Ánh mắt mọi người đều nhìn lại, chỉ thấy một mảnh mây đen nặng nề đi tới, càng lúc càng gần, sau đó hạ xuống giống như trận gió xoáy vậy.
Ngưu Hữu Đạo nắm tay Thương Thục Thanh từ trên phi cầm tọa kỵ bay xuống, ánh mắt liếc nhìn mọi người hỏi: "Người đều đến đông đủ rồi chứ?"
Viên Cương: "Tất cả đều đầy đủ hết rồi."
Một nhóm người Thượng Thanh Tông đỏ mắt mong chờ nhìn Ngưu Hữu Đạo.
Chưởng môn Đường Dung Nhan Nhan không thay đổi, năm tháng hình như không có lưu lại dấu vết gì ở trên mặt nàng, ánh mắt nàng nhìn bàn tay của Ngưu Hữu Đạo cùng Thương Thục Thanh nắm chặt, lại nhìn gương mặt của Thương Thục Thanh.
Nghe nói, nghe nói sau khi vị quận chúa kia khôi phục lại hình dáng rất đẹp, nàng đã từng gặp được hình dáng của Thương Thục Thanh trước đây, hôm nay nhìn thấy quả nhiên rất đẹp.
Ngưu Hữu Đạo nhìn Thương Thục Thanh khẽ gật đầu và thả tay của nàng ra.
Thương Thục Thanh xoay người đối mặt với vô số Nha Tương, chợt lớn tiếng trầm bổng nói: "Đại tướng quân ở đây, các tướng sĩ nghe lệnh, thiên hạ thái bình, tháo giáp trở về!"
Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, rất nhiều Nha Tương nổ tung ra thành sương mù, hóa thành từng hình người, đại quân đứng ở trên mặt cát.
Lấy thủ lĩnh Nha Tương dẫn đầu, tất cả đều quỳ một chân trên mặt đất, hướng về phía Thương Thục Thanh và phát ra tiếng o o.
Người khác nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng Thương Thục Thanh lại dần dần xúc động, cắn môi rơi lệ.
Chợt thủ lĩnh Nha Tương đứng dậy, cả người giống như sương mù nhanh chóng tiêu tan, cuối cùng biến mất không thấy bóng dáng, chỉ còn lại bội kiếm và bộ giáp rơi vào trên cồn cát.
Cả đại quân phía sau cũng hóa thành sương mù, bay lên trời cao và rời đi, dần dần biến mất ở trong U Minh, binh khí và chiến giáp rơi đầy đất.
Một mặt Vương Kỳ với chữ "Thương" bị gió thổi bay về phía xa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!