TIN SUNG SƯỚNG KỂ LẠI CUỘC GẶP GỠ ĐÓ cho Bảy và Thắm nghe.
Con Thắm ôm đầu:
- Eo ôi! Ra là xì ke đấy? Kinh khủng quá!
Bảy nuốt nước bọt:
- Thế dì Sáu có nói gì về con dao không?
- Không.
- Không à! Lạ nhỉ?
Bảy nheo mắt nhìn ra biển một lúc rồi quay lại nhìn Tin, hỏi sang chuyện khác:
- Thế sau khi nghe chuyện này, mẹ mày có nói gì không?
- Mẹ tao không nói gì hết. Mẹ tao chỉ nhìn tao cười cười.
- Thế còn ba mày?
- Ba tao hả?
- Tin lim dim mắt
- Ba tao nói: Giỏi lắm, tụi con!
Mặt Bảy sáng trưng, như có một mặt trời vừa đậu xuống trên tóc nó:
- Ba mày nói là tụi con à?
- Ừ.
- Tức là ba mày khen cả tao và con Thắm nữa đấy?
- Chứ gì nữa!
- Tin cười toe
- Hai đứa mày là phó chúa đảo và chúa đảo phu nhân mà!
Hôm đó, thằng Bảy hỏi Tin bao nhiêu là chuyện.
Nhưng chuyện quan trọng nhất nó lại quên.
Chỉ có con Thắm nhớ:
- Tin này, thế ba của bạn có nói chừng nào sẽ khởi công xây căn nhà kho không?
Đang hào hứng thuật chuyện dì Sáu Dừa, người Tin bỗng nhói một cái, cứ như thể con Thắm vừa dùng mũi kim nhọn khâu câu hỏi đau đớn đó vào tâm trí nó.
Nó vo ve đáp, môi giần giật:
- Ngày mai.
CUỘC SỐNG LÀ THẾ: NIỀM VUI VÀ NỖI buồn cứ nối tiếp nhau, không dừng được.
Ba chúa đảo mới khen chúa đảo hôm trước Giỏi lắm, hôm sau chúa đảo đã không còn nhìn thấy hòn đảo của mình nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!