Chương 11: (Vô Đề)

ĐẢO ROBINSON TỰ NHIÊN TRỞ THÀNH một khu vui chơi.

Chiều nào cũng có bảy, tám đứa nhóc nhảy nhót hò hét om sòm trên đảo.

Tụi nhóc thay phiên nhau vào nhà xách nước đổ xuống mương đễ giữ cho mực nước biển luôn đầy ắp.

Một đứa thả cá và một đứa khác thả các loại rong xuống biển.

Chỉ là cá lòng tong thôi, nhưng trong mắt tụi nhóc đích thị là cá mập.

Sinh hoạt nhộn nhịp của hòn đảo thu hút sự chú ý của nhiều người.

Buổi chiều đi làm về, chạy xe vào trong sân, ba chúa đảo lại nhìn về phía hòn đảo với nụ cười vui vẻ trên môi.

Mẹ chúa đảo dặn:

- Trời mưa thì con và các bạn nhớ chạy vô nhà nghe, Tin! Dầm mưa là không tốt đâu đấy!

Giọng mẹ chúa đảo thật ấm áp.

Chỉ có chị Hai chúa đảo là nhăn nhó:

- Em đánh cắp sợi thun buộc tóc của chị phải không?

THẰNG PHÀN DẠO NÀY CŨNG HAY THẬP thò bên ngoài hàng rào nhướn cổ dòm vô.

Con Thắm phát hiện ra Phàn trước tiên:

- Bảy, Tin, mấy bạn xem ai kìa!

Tin ngẩng mặt trông ra:

- Thằng Phàn. Kệ nó.

Bảy lo lắng:

- Nó đang rình tụi mình. Chắc nó có âm mưu gì.

Tin đá bay một vốc cát dưới chân:

- Để tao ra hỏi nó.

Thằng Phàn lùi ra sau một bước khi Tin tiến sát hàng rào.

- Muốn vô chơi hả mày?

- Tin hất hàm, mắt vẫn dán vào mặt Phàn.

- Không.

- Thế mày đứng đây làm gì?

- Tao đứng chơi thôi. Xem tụi mày làm gì.

Thằng Phàn nói bâng quơ:

- Hòn đảo của mày dạo này nhộn nhịp quá ha.

Tin không trả lời, tiếp tục dò xét đối phương qua những chỏm lá ngăn cách khu vườn và con đường, cố đoán xem thằng này thực sự đang muốn gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!