CÔ GIÁO DẪN TỤI HỌC TRÒ LÊN THĂM hòn đảo.
Hòn đảo toàn là cát nên cô phải tháo guốc ra cầm tay.
Chúa đảo Tin lấy tay phủi cát trên tàu lá dừa khô, lễ phép:
- Dạ, mời cô ngồi.
Cô giáo vén áo xuống, đưa mắt nhìn quanh:
- Cô đã thấy cây cọ rồi. Nhưng cô nhớ bài làm của các em có nhắc tới sư tử…
Bảy chỉ tay vô trong nhà:
- Nó kìa, cô!
Con Pig lúc nãy vẫn nghịch trên đống cát, thấy có đông người lạ liền chạy vô đứng dưới mái hiên dòm ra.
- Pig.
- Bảy kêu lớn.
Nghe chủ kêu, con Pig ngoáy đuôi lia lịa, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ, vẻ cảnh giác.
- Ha ha! Xem sư tử kìa!
- Tiếng một đứa bạn cất lên, chế giễu.
Cô giáo nghiêm trang nói:
- Nếu chỗ chúng ta đang ngồi là một hòn đảo thì đằng kia đúng là sư tử các em à.
Bây giờ thì không còn phe đống cát nữa. Tám đứa học trò của cô giáo đều thuộc phe hòn đảo. Mà như cô xác nhận, phe hòn đảo tức là phe sư tử.
Phe sư tử thì dĩ nhiên không nhạo báng sư tử nữa.
Cả bọn xúm lại chỗ cây cọ, tò mò xem những vết khắc trên thân cây vừa nghe Tin hăm hở thuật lại những thử thách tưởng tượng mà ba đứa nó đã nếm trải từ những ngày đầu đi lạc.
CHỊ HAI HỎI NGAY KHI TIN THÒ ĐẦU VÀO cửa bếp:
- Ai đến chơi nhà ta đông vậy em?
Nãy giờ chị vẫn đứng lấp ló ở ngách cửa nhìn ra.
- Cô giáo em đấy!
- Tin kiêu hãnh đáp, nó chạy vào nhà cốt để khoe điều đó thôi.
- Cô giáo?
- Chị Hai tròn xoe mắt, cho rằng nếu mình không nghe lầm thì chắc là Tin nói lầm.
Dạ. Cô dẫn mấy bạn trong lớp đến thăm hòn đảo của em.
Tin nói, sung sướng, ánh mắt long lanh đưa qua đưa lại như hai giọt nước. Bây giờ thì chị Hai đã tin cả hai chị em chẳng có ai lầm lẫn hết. Thằng Tin nói quá rõ rồi còn gì. Chính mắt chị, chị cũng nhìn thấy cô giáo của Tin đó thôi
- nếu người ngồi bệt xuống cát kia đúng là cô giáo.
- Làm sao cô giáo biết về hòn đảo của em?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!