Boong thuyền này đã bị nước biển ăn mòn
nhiều năm, không còn chịu được sức nặng, vừa bị thể trọng 80kg của tôi
đè lên đã phát ra âm thanh ken két tựa như muốn gãy. Nhưng tôi cũng
không nghĩ được nhiều như vậy, vội nhìn xem cô gái kia thế nào.
Nửa người cô ấy đã bị kéo vào khoang
thuyền tối om, tôi vừa thấy thế lập tức cuống lên. Trên người đã không
có trang thiết bị chiếu sáng gì rồi, đến cả vũ khí cũng không nốt, lỡ mà bị kéo vào đó, thật chẳng biết sống chết thế nào.
Tôi lăn một vòng qua đó, nắm chặt lấy
chân cô ta, dùng hết sức kéo vài cái, phát hiện cô gái đó không hề nhúc
nhích. Hơn nữa cô ta mặc bộ đồ lặn bó sát người, không có chỗ bám vào đã đành, lại còn dính nước biển trơn muốn chết, cố mấy cũng chỉ dùng được
80% sức lực.
Tôi thấy nếu cứ tiếp tục thế này thì
cô ta tiêu chắc. Trong lúc nguy cấp cũng không nghĩ ra cách nào hay hơn, vội quá tôi liền nhào tới ôm chặt lấy eo cô ta, như vậy trọng lượng hai người cộng lại ít nhất cũng hơn 130kg, để tôi xem hai cái tay khô như
que củi kia kéo kiểu gì.
Không ngờ sức chịu đựng của boong thuyền
này cũng có hạn, tôi vừa mới đè lên đã nghe một âm thanh giòn tan, rồi
tất cả sụp xuống. Mấy giây tiếp theo, tôi cùng một mớ gỗ mục ẩm ướt rơi
vào trong khoang thuyền, may mà đáy thuyền còn chắc chắn, không thì
chúng tôi đã chui tọt xuống biển rồi.
Cú rơi quá mạnh, tôi lảo đảo ngồi xuống,
không khỏi âm thầm cười khổ. Lúc nãy liều mạng để khỏi bị kéo vào trong
khoang, bây giờ lại rơi thẳng vào như vậy. Ngay lúc đó, tôi nghe tiếng
cô gái kia vang lên từ bên dưới:
"Tránh ra mau, anh nặng muốn chết!"
Bấy giờ tôi mới nhận ra mình đang ngồi
trên mông cô ấy, vội vàng tránh ra, thầm nhủ thế này có ổn không vậy?
Trước kia xem phim kịch gì đều chỉ thấy nữ ngồi lên người nam, bây giờ
thì ngược lại. Cô gái kia khó khăn ngồi dậy, bàn tay trên vai đã biến
mất, tôi kinh ngạc vội hỏi:
"Hai bàn tay quỷ kia đâu mất rồi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!