Chương 9: Bán Tiệt Lí

Sinh con trai.

Người bình thường đều nói hắn cực kỳ nham hiểm, hung ác không có ranh giới, không ai biết con người sắt đá như hắn cũng rất dịu dàng tình cảm?

Nhiều hơn cả sự hung ác, nhiều hơn cả sự cuồng nộ, gần như cũng chỉ để chống đỡ nỗi lo lắng quá mức làm cho ngón tay hắn mềm nhũng ra.

"Chơi cờ đi, hai ba canh giờ rồi, nếu không tìm một chuyện gì đó để làm, thì làm sao có thể chịu đựng được." Giải Cửu đốt trầm hương ở trên rồi phẩy phẩy, hình như cảm thấy có chút ý bất mãn, nhưng mà lại không muốn nghĩ khác.

Không. Bán Tiệt Lí nói, nhìn thoáng qua cái lư hương, trở tay đập một cái rơi xuống đất, cái lư hương bằng gốm ở trên bàn thoáng cái đã bị đập cho nát bấy.

Người thủ hạ đứng sau Giải Cửu đang muốn phát cáu, Giải Cửu xua tay ngăn cản, suy nghĩ một chút, cảm thấy để cho thủ hạ ở đây, bầu không khí cũng sẽ không được tốt lắm, huơ huơ hai ngón tay, thủ hạ của hắn cũng thối lui ra khỏi sân nhà.

"Cũng không uống trà sao?"

Giải Cửu tự mình cúi xuống nhặt mấy mảnh vỡ ở dưới đất lên, nhìn qua một cái, có chút đau lòng rồi vùi vào trong cái chậu hoa ở bên cạnh.

Không uống!

Bán Tiệt Lí nói,

"Có trời mới nuốt trôi được." Vừa nói vừa nhìn vẻ mặt của Giải Cửu hỏi,

"Sao, nó có quý lắm không?"

"Giữa thời Minh, cũng không phải là quá đắt, nhưng mà tôi rất thích."

"Thứ như này, trong kho nhà ông đây có rất nhiều, hôm nào tự mình đi qua lấy." Bán Tiệt Lí  Xì một cái, hình như cảm thấy Giải Cửu có chút keo kiệt.

Giải Cửu thở dài:

"Cái đĩa này là một trong những di vật của mẹ tôi, khi còn nhỏ tôi hay khóc nháo, mẹ tôi thường dùng hai cái đĩa gõ vào nhau, hát ca khúc cho tôi nghe."

"Di vật của mẹ chú, trong kho nhà anh có cả đống, nhân lúc còn sớm chú nhanh đi lấy về đi!" Bán Tiệt Lí không mảy may quan tâm.

Giải Cửu thở dài, nhưng cũng đúng thôi, chỉ là lãng phí đồ của mẹ hắn, nhắc tới di vật, bởi vì sau này khi dọn dẹp căn phòng đó thực sự là không còn chỗ để vào nữa, nên đành phải xếp vào căn nhà cũ của Bán Tiệt Lí. Ai bảo hắn và Bán Tiệt Lí ở trong hai cái đại trạch nằm sát nhau như vậy.

Nếu như không phải là vì ở quá gần nhau, hắn cũng sẽ không ở trong chỗ này.

"Tôi nói này Tam gia, mấy chuyện như vậy anh cũng không gấp được, thay vì anh cứ ngồi đây nôn nóng mà làm tổn hại tới cơ thể, còn không bằng trước tiên cứ làm vài chuyện khác, làm phân tâm một chút đi."

Sau khi Giải Cửu chôn xong cái đĩa, lạy một cái, lại nói.

"Tôi chơi cờ cũng không qua được cậu, uống trà cũng không ra vị gì, cậu không sợ tôi đem đồ quăng vào mặt cậu sao?" Bán Tiệt Lí tức giận nói, nói rồi cầm lấy cái nệm cói từ trên ghế nhảy xuống.

"Anh đi làm cái gì thế?"

Giải Cửu nói.

"Muốn đi vào xem một chút." Bán Tiệt Lí nói.

Ngay lập tức Giải Cửu chạy tới ngăn cản, nói với hắn:

"Anh là một người có sát khí quá nặng, không phải Lão Bát đã dặn anh đừng hành động thiếu suy nghĩ sao?"

"Cứ ngu ngốc ngồi đợi ở chỗ này thì anh sẽ bị nghẹn chết mất thôi, mà đối với người bị nghẹn chết cũng không hề tốt chút nào. Hơn nữa cái tên Lão Bát khốn kiếp này, miệng lúc nào cũng nói bậy, anh cũng không tin hắn."

"Lão Bát mà anh cũng không tin, anh không nhớ Phật gia vì không nghe Lão Bát, sau này đã xảy ra chuyện gì sao?" Giải Cửu nói,

"Chuyện này không thể động được, càng động thì sẽ càng làm liên luỵ nhiều người, anh có được cuộc sống tốt như vậy không dễ dàng gì, hiểu rõ rồi chứ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!