Đôi dế cùng cây tử đàn tỳ bà, tất nhiên cũng phải mang về.
Thịnh Thập Nguyệt không được phép xuống xe, chỉ thấy Ninh Thanh Ca một mình đi vào Hứa phủ.
Không bao lâu, nàng đã thấy mẹ con Hứa Hầu Vân theo sau Ninh Thanh Ca cùng nhau ra ngoài. Hứa Chính Minh chân trước bị ngã gãy, phải dùng ván gỗ cố định, tay bám vai gia nhân, lảo đảo nhảy ra, ra sức cố giữ vẻ nghiêm túc, lại càng làm người ta thấy buồn cười.
Thịnh Thập Nguyệt ngồi trong xe ngựa, nhìn thấy mà cười đến không ngớt.
Thú thật, nàng cũng chẳng chắc có thể đòi lại đồ được. Hôm ấy chỉ là thuận miệng hăm dọa Hứa Chính Minh một câu. Nếu thực sự tố cáo chuyện đó lên bệ hạ, nàng chắc chắn cũng bị liên lụy, hơn nữa sau đó lại xảy ra chuyện ở Ỷ Thúy Lâu, trước mắt mẫu hoàng hẳn là cực kỳ không ưa gì nàng, rất có khả năng nhân cơ hội phạt một trận, nếu nàng tự mình ra mặt đòi, chẳng phải tự chui đầu vào họng súng?
Nhưng thấy Hứa Chính Minh bày ra bộ dáng không có việc gì, mặt mày thản nhiên, lại khiến nàng càng bực hơn.
Vừa lúc trong lòng đang nghẹn một bụng oán khí, liền nghĩ nếu đã đến thì không bằng quậy một trận, ít nhất cũng phải dọa Hứa Chính Minh một phen, nếu không sao xứng với danh hiệu "Biện Kinh đệ nhất ăn chơi"?
Hiện tại tuy bị Ninh Thanh Ca đoạt mất cơ hội, nhưng hiệu quả lại còn hơn cả nàng đích thân ra mặt.
Nàng nhìn Hứa Chính Minh với nét mặt vặn vẹo, trơ mắt nhìn hắn đem từng món đồ quý giá mà mình dùng cả đống bạc mới cầu được dâng hết cho Ninh Thanh Ca, chỉ cảm thấy vết thương trên trán cũng như được chữa lành một nửa.
Ba người dường như còn nói gì đó, rồi mẹ con Hứa gia cùng hướng về phía nàng chắp tay cảm tạ, khiến Thịnh Thập Nguyệt hoàn toàn không hiểu ra sao. Sau một lúc, Ninh Thanh Ca mới một mình quay lại.
"Ngươi cùng bọn họ nói gì vậy?" Vừa thấy nàng lên xe, Thịnh Thập Nguyệt lập tức hỏi.
Ninh Thanh Ca đặt hộp trong tay qua một bên, ngồi vững rồi mới mở miệng: "Cũng không nói gì nhiều."
"Vậy sao bọn họ lại thoải mái đem hết đồ trả lại như thế…"
Xe ngựa vang lên tiếng lộc cộc, lăn bánh về phía trước. Qua khỏi Tây Phường, đường sá liền thông thoáng, không còn cảnh người đông chen chúc.
Ninh Thanh Ca nhìn nàng một cái, rồi thản nhiên nói: "Ta chỉ nói, thiếu gia nhà họ Lâm nợ đồ của phu nhân nhà ta, ta thay nàng đến lấy lại."
Thịnh Thập Nguyệt lập tức bắt được từ mấu chốt trong lời, theo bản năng định phản bác, nhưng nghĩ đến Ninh Thanh Ca vừa rồi vì nàng mà ra mặt, lại chỉ có thể mất tự nhiên sờ sờ mũi, nhỏ giọng lầm bầm: "Ai là phu nhân nhà ngươi…"
Ninh Thanh Ca nghe được nhưng không phản ứng, chỉ tiếp lời: "Mẹ con họ khi nãy là tới xin lỗi ngươi. Hôn sự lần này quá gấp, chưa kịp đưa đủ lễ, mấy hôm nữa sẽ bù lại mang đến phủ."
Nghe vậy, Thịnh Thập Nguyệt có chút sững người, khó hiểu liếc nhìn Ninh Thanh Ca, đáp gọn lỏn một tiếng: "À…"
Ninh Thanh Ca cũng không nói thêm, chỉ dặn: "Ngươi nằm nghỉ thêm một lát, lát nữa ta bảo y sư đến băng lại cho ngươi một lần nữa."
Dứt lời, nàng liền nhắm mắt dưỡng thần, không nói thêm gì nữa.
Hai ngày nay không chỉ Thịnh Thập Nguyệt mệt, mà ngay cả Ninh Thanh Ca cũng hao tâm tổn trí hơn nàng gấp bội, đến nay vẫn chưa được nghỉ ngơi tử tế.
Ngược lại Thịnh Thập Nguyệt lại thấy khỏe khoắn hơn, đầu óc bất giác nhớ đến tờ thánh chỉ đêm qua.
Bệ hạ tuy có nổi giận, nhưng ngoài miệng quở trách một hai câu cũng chưa từng thực sự lấy đi chức vị nào của Ninh Thanh Ca, thậm chí buổi lâm triều vẫn theo lệ cũ. Lại nhìn thái độ của mẹ con Hứa gia, tựa hồ chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng bao nhiêu tới Ninh Thanh Ca.
Càng nghĩ càng cảm thấy đúng lý. Tuy nàng không phải là vị hoàng nữ được sủng ái nhất, nhưng dù sao cũng là con gái của hoàng thượng, mẫu hoàng dù có tức giận đến đâu cũng không thể quá tay. Dẫu sao nàng cũng là con gái ruột mà.
Đang nghĩ miên man, xe ngựa đã chạy vào phủ, lập tức có đầy gia nhân ra đón, Thịnh Thập Nguyệt thậm chí còn chưa kịp bước chân chạm đất đã bị nâng vào kiệu nhỏ, đưa thẳng về phòng, bắt đầu một hồi lăn lộn phiền phức.
Nào là tắm gội, thay xiêm y, gọi y sư đến băng bó lại đầu, rồi bưng lên cháo vịt ôn bổ dễ tiêu, cuối cùng mới để nàng được nằm trở về chiếc giường lớn mềm mại ưa thích. Chỉ có điều bên cạnh lại xuất hiện thêm một Ninh Thanh Ca.
"Ngươi tới đây làm gì?!"
Một tiếng kinh hô vang khắp phòng, Thịnh Thập Nguyệt trong bộ áo trong trắng mỏng ôm gối, rúc vào góc giường, trừng lớn mắt đầy hoảng loạn, trong thoáng chốc thậm chí chẳng phân rõ ai là Khôn Trạch, ai là Càn Nguyên.
"Ta không phải đã bảo người chuẩn bị riêng cho ngươi một phòng rồi sao?"
Dù Thịnh Thập Nguyệt chẳng vui vẻ gì, nhưng cũng không nỡ trách cứ nặng lời. Dù gì đối phương vừa mới giúp nàng một phen, nhưng cũng không có nghĩa nàng đồng ý cuộc hôn sự này, càng không có nghĩa nàng muốn ngủ chung giường với Ninh Thanh Ca!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!