Chương 7: (Vô Đề)

Khi Thịnh Thập Nguyệt tỉnh lại lần nữa, đã là trưa ngày hôm sau.

Nắng trưa chiếu vào căn phòng rộng rãi, tấm vải điều đỏ vội vã treo lên từ hôm qua đã xệ xuống một nửa, chữ hỉ dán trên tường cũng chẳng thấy đâu, không biết là bị Ninh Thanh Ca xé đi hay bị gió thổi bay.

Thịnh Thập Nguyệt dựa người vào đầu giường, một mảnh vải bố trắng buộc lỏng lẻo trên trán, mơ hồ có thể thấy được vết máu bên trong. Gương mặt nàng càng thêm tái nhợt, dưới ánh mặt trời chiếu rọi càng hiện lên vẻ mỏng manh như giấy.

Ai mà ngờ được, mấy ngày trước nàng còn là một thiếu nữ oai phong tung hoành sân chơi mã cầu, vậy mà giờ đây lại thảm hại đến mức này.

Tuy nhiên, điều này không hoàn toàn là do vết thương trên trán. Dù có giận dữ đến đâu, lúc đâm đầu vào tường, nàng vẫn kịp thu bớt lực.

Y sư được mời đến xem qua chỉ nói hôm trước nàng uống quá nhiều rượu, lại bị kích động mạnh, thêm vào đó cả ngày không ăn uống gì nên mới hôn mê bất tỉnh. Không có gì quá nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi một ngày sẽ tỉnh lại. Vì vậy chỉ đơn giản băng bó, kê thêm vài thang thuốc rồi rời đi.

Ngoài phòng vang lên tiếng bước chân. Sắc mặt Thịnh Thập Nguyệt lập tức trở nên căng thẳng, chăm chăm nhìn về phía cửa, mãi đến khi thấy chỉ là một tiểu tỳ bưng hộp đồ ăn bước vào, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu tỳ kia trước tiên cúi người hành lễ, sau đó mới nói: "Cửu điện hạ, gia chủ đã dặn phòng bếp nấu ít cháo trắng để người lót dạ, tiện uống thuốc."

Vừa nghe đến hai chữ "uống thuốc", chân mày Thịnh Thập Nguyệt lập tức nhíu lại rõ rệt. Nhưng bụng đói cồn cào sau một ngày một đêm không ăn khiến nàng không còn lựa chọn nào khác, đành phất tay tỏ ý đồng ý.

Tiểu tỳ liền mở hộp đồ ăn, bê ra một chén cháo trắng.

Thịnh Thập Nguyệt vẫn nằm im không động đậy, hoàn toàn bày ra dáng vẻ tổ tông cần được hầu hạ. Mãi đến khi muỗng cháo trắng được đưa tận miệng, nàng mới uể oải há miệng, thở ra một hơi rồi mới nuốt.

Trong thời gian nằm nghỉ, nàng đã suy nghĩ cẩn thận, Ninh Thanh Ca người này vừa mềm không ăn, cứng cũng không xong, thương lượng không được, dọa chết cũng chẳng thèm nhường. Tính cách cứng rắn đến kỳ lạ. Với tình hình hiện tại, nhất thời nàng cũng không làm gì được, chi bằng ăn uống cho tốt, dưỡng thương đã rồi tính tiếp. Rừng xanh còn đó, lo gì củi đốt. Cùng lắm đợi tiểu dì về, nhờ người nói giúp vài câu với bệ hạ, đến lúc đó cho dù Ninh Thanh Ca không chịu ly hôn thì cũng phải hòa ly.

Nàng nghĩ rất tốt, nhưng khi muỗng cháo vào miệng lại lập tức đổi sắc mặt.

Vị cháo kia vừa nuốt không trôi, nhả cũng không xong. Mãi một lúc lâu sau mới giống như nuốt lưỡi dao mà nuốt xuống, liền nghiến răng nói:

"Đây là thứ gì vậy?!"

Tiểu tỳ kia hoảng hốt, luống cuống nói: "Là phòng bếp canh giờ ngài sắp tỉnh mới bắt đầu nấu. Cháo vừa mới nhấc từ nồi xuống ạ."

Nghe danh Thịnh Thập Nguyệt ăn chơi trác táng, tiểu tỳ này đương nhiên cũng biết ít nhiều. Vừa thấy vẻ mặt điện hạ liền sợ bị đổ oan, vội vàng giải thích: "Trong phủ tất cả nô tỳ đều là người chọn kỹ từ xưa, nguyên liệu nấu ăn được thay ba ngày một lần, đồ ăn bưng ra đều phải do đầu bếp chính nếm thử trước, đảm bảo nhạt vị thanh đạm mới dám dâng lên..."

Ý tứ là tuyệt đối không thể có chuyện bị hạ độc.

Thịnh Thập Nguyệt chẳng thèm quan tâm nàng đang hiểu lầm điều gì, lập tức cầm ly nước bên cạnh lên uống liền mấy ngụm, nuốt xuống rồi mới phun ra một câu: "Đây là cháo gạo gì vậy?"

Tiểu tỳ dè dặt đáp: "Là gạo trắng tinh luyện năm nay ạ."

Thịnh Thập Nguyệt lại hỏi: "Nấu thế nào?"

Tiểu tỳ thoáng ngơ ngác, nhưng vẫn thành thật trả lời:

"Trước ngâm gạo trong nước sạch nửa canh giờ, sau đó đổ vào nồi, thêm chút dầu, rồi đứng cạnh vừa nấu vừa khuấy..."

Tuy Ninh Thanh Ca nổi danh thanh liêm, nhưng cũng không đến mức bạc đãi chính mình. Ăn uống, sinh hoạt trong phủ vẫn tính là khá chu toàn ở Biện Kinh.

Nhưng trước mặt đây là vị tổ tông nổi tiếng số một ăn chơi trác táng, mà đã gọi là ăn chơi, thì làm sao có thể qua loa với... "ăn"?

Loại gạo thông thường đã chê là thô, có tiền cũng khó mua được loại gạo hảo hạng, ngô hạt còn chưa chắc chịu nuốt. Đến cháo trắng cũng phải nấu bằng nước hầm xương để tăng hương vị, nếu không, hai gã công tử Mạnh gia đã chẳng bảo nàng kén ăn.

Thịnh Thập Nguyệt sa sầm mặt, cả người ngả lại xuống giường, ủ rũ than:

"Ngươi đi hỏi Ninh Thanh Ca giúp ta xem, nàng hao hết tâm tư rước ta về phủ, chẳng lẽ là để... hại chết ta sao?"

Cái khổ sống thế này thật sự nàng chịu không nổi.

Tiểu tỳ nghe vậy thì như bừng tỉnh, cuối cùng cũng hiểu ra đôi chút. Tuy không rõ vị tổ tông này thường ngày sống xa hoa cỡ nào, nhưng cũng chỉ biết cười khổ lui ra tìm Ninh Thanh Ca.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!