"Ninh Thanh Ca, phía sau eo nàng… sao lại có…"
"…Hình xăm?"
Câu nói vừa dứt, Thịnh Thập Nguyệt nghiêng đầu tránh ánh mắt của đối phương, quay mặt nhìn sang hướng khác. Trong lòng vừa ngập tràn nghi hoặc, lại vừa lo sợ chạm đến vết thương khó gọi thành tên của người kia, nên không dám trực diện đối mặt.
Xung quanh vẫn yên tĩnh như cũ. Gió thổi lay bóng cây, làm bầy chim trong rừng hoảng sợ bay vút lên, phát ra tiếng ríu rít đầy bất mãn. Trong không khí là mùi oi nóng ngột ngạt đặc trưng của mùa hạ.
Thịnh Thập Nguyệt giơ tay lau mồ hôi nơi trán, không rõ là vì trời nóng hay vì khẩn trương.
Nhưng bên tai lại truyền đến một tiếng cười đầy vẻ vui mừng không hiểu lý do. Thịnh Thập Nguyệt sửng sốt, không thể tin được mà cúi đầu nhìn xuống, chỉ nghe thấy Ninh Thanh Ca lên tiếng: "Ta còn tưởng điện hạ sẽ giận."
Hai người vẫn đang trong tư thế nửa nằm nửa ngồi, vì thế Thịnh Thập Nguyệt ở phía trên, từ trên cao nhìn xuống, nhưng dù ở vị trí đó, nàng cũng chẳng có lấy nửa phần chủ động. Ngược lại, lại giống như kẻ lúng túng không biết phải làm gì, chỉ biết cúi đầu nhìn đối phương.
Mà vị đại nhân thừa tướng kia lại ngước mắt lên, đôi mắt đen nhánh như mặt nước gợn sóng, ánh lên thứ ôn nhu lưu luyến khó nói thành lời.
Nàng lại nói: "Ta nghĩ rằng, nếu điện hạ phát hiện ta cố ý giấu giếm chuyện này, hẳn sẽ rất tức giận. Có khi còn tức đến mức lật gối, đuổi ta ra khỏi phòng, bắt sang phòng bên ngủ một mình cũng nên."
Giọng nói nàng mát lạnh, không mang theo nửa phần ý cười, giống như thật sự từng nghĩ như vậy.
Thịnh Thập Nguyệt có chút không được tự nhiên, đưa tay che mắt nàng, nghiêm túc nghĩ lại một chút, rốt cuộc hiểu được vì sao Ninh Thanh Ca lại có nỗi băn khoăn ấy.
Nói thẳng ra, Ninh Thanh Ca quả thật vẫn luôn cố ý giấu nàng.
Bởi vì gần đây Thịnh Thập Nguyệt thường xuyên bị thương, mà Ninh Thanh Ca lại bận rộn nhiều việc, hai người thật ra cũng không cùng phòng nhiều lần. Những lần hiếm hoi gần gũi, thì hoặc là đã tắt đèn, hoặc là Ninh Thanh Ca vẫn còn mặc áo trong. Duy chỉ có một lần, ở trên chiếc giường gỗ đó, là có thể thấy rõ ràng.
Nhưng lần đó Ninh Thanh Ca sau khi cởi y phục, vẫn luôn ngồi trên người nàng. Dù cuối cùng chân mềm nhũn, ngã xuống đệm mềm, thì cũng là nghiêng người nằm úp vào nàng. Mà khi ấy Thịnh Thập Nguyệt bị sự mới lạ hấp dẫn, căn bản chẳng còn tâm trí nào vòng ra phía sau lưng Ninh Thanh Ca.
Hơn nữa sau khi kết thúc, nàng lại bị Ninh Thanh Ca dụ kể chuyện cũ năm xưa, vừa nói vừa mệt rã rời, sao còn để ý đến vết xăm nhỏ nằm cuối xương sống? Chuyện chưa kể xong đã ngủ mất, đã là kết quả của việc cố gắng gượng quá sức.
Một người cố ý giấu giếm, một người hoàn toàn không để ý, đến nay đã là thê thê, vậy mà Thịnh Thập Nguyệt giờ mới phát hiện ra chuyện này.
Nghĩ đến đây, Thịnh Thập Nguyệt không khỏi buồn bực. Trước mặt Ninh Thanh Ca, nàng như người trong suốt, từ trong ra ngoài đều bị nhìn thấu. Sau chuyện kia, toàn thân cũng đã bị người ta dò xét qua một lượt.
Còn nàng thì sao?
Nếu không phải lần này Ninh Thanh Ca kiệt sức, bản thân chủ động giúp nàng thay y phục, không biết đến bao giờ mới có thể phát hiện ra bí mật ấy.
Chỉ là…
Thịnh Thập Nguyệt mím môi, khẽ nói:
"Chuyện này… không giống những chuyện khác, ta không so đo với nàng."
Ánh mắt Ninh Thanh Ca dịu dàng đến mức khiến người ta muốn chìm vào, lại chẳng biết nên nói gì, cuối cùng vạn lời hóa thành một tiếng thở dài nhẹ bẫng, bị gió cuốn đi, không để lại dấu vết.
Tiểu điện hạ của nàng a…
Người đời vẫn nói Thịnh Thập Nguyệt không tốt, tính toán chi ly, thủ đoạn kín đáo. Nhưng nàng chưa từng cậy quyền mà trả thù, cũng không giễu cợt bách tính, ngay cả những kẻ từng nhiều lần mạo phạm nàng, nàng cũng sẵn sàng cho cơ hội giải thích.
Nàng thậm chí còn đặt bản thân vào nguy hiểm, nhưng khi phát hiện người bên gối lừa mình, phản ứng đầu tiên của nàng chỉ là thương xót.
Dù Ninh Thanh Ca cố tình nhắc đến chuyện cũ, Thịnh Thập Nguyệt nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn buông xuống.
So sánh với nàng, những người được Biện Kinh ca tụng là bậc hiền tài, Khuất Ngọc vì bị Thịnh Thập Nguyệt cướp mất ánh hào quang mà bất mãn, còn vì sai lầm của bản thân mà trút giận lên vị Trạng nguyên năm ấy.
Những "thanh lưu" như Hứa Chính Minh, thua một trận liền lập mưu hại người.
Bao nhiêu văn võ bá quan, ngoài miệng nói vì dân vì nước, kỳ thực trong tối đều một bụng xấu xa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!