Chương 49: (Vô Đề)

Bên tai vẫn là tiếng gió rì rào, ánh nắng bị tầng tầng tán cây rậm rạp che khuất, móng sắt ngựa va lên đá phát ra tiếng lộc cộc vang dội, hương quả vải nhè nhẹ bay tới, vướng vào những sợi tóc đan xen giữa hai người, như hòa làm một.

Thịnh Thập Nguyệt chỉ ngẩn ra trong chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe tiếng động phía sau lại tiến đến gần.

Nàng lập tức ôm chặt eo Ninh Thanh Ca, kéo người sát vào lòng, thúc chân thúc ngựa lao đi như bay.

Phía sau, Thịnh Hiến Âm sớm đã kiệt sức, vết thương trước ngực vì vận động kịch liệt mà rách toạc, lấm tấm rịn máu.

Nàng rên lên một tiếng, môi trắng bệch, cố gắng đuổi theo nhưng vô vọng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thịnh Thập Nguyệt và những người khác biến mất ở chỗ ngoặt.

Thịnh Thập Nguyệt chẳng buồn quay đầu, bị Ninh Thanh Ca trêu chọc bất ngờ, trong lòng hoàn toàn không còn tâm trạng nghĩ chuyện khác, chỉ mong mau chóng rời đi để ép Ninh Thanh Ca nói rõ mọi chuyện.

Lũ chim trong rừng bị kinh động, rối rít bay đi, không rõ đã bay về hướng nào. Âm thanh phía sau hoàn toàn im bặt.

Mà Ninh Thanh Ca lại vô cùng bình thản, không hề né tránh, vẫn nghiêng đầu nhìn Thịnh Thập Nguyệt chăm chú.

Không trách sao thuật cưỡi ngựa của nàng lại kém như thế, Thịnh Thập Nguyệt đã làm mẫu nửa ngày, nàng lại chẳng học được gì, vì toàn bộ sự chú ý đều đặt trên người đối phương. Thậm chí cũng không biết mình khi cưỡi ngựa có thể vì phân tâm mà ngã xuống hay không, thật khiến người khác lo lắng.

Đến một chỗ tương đối bằng phẳng, Thịnh Thập Nguyệt kéo dây cương, lập tức huýt lên một tiếng.

Bạch mã hừ nhẹ một tiếng qua mũi, rồi dần giảm tốc độ, từ phi nước đại chuyển sang phi chậm, móng ngựa bước đều, thảnh thơi nhịp nhàng. Suốt đoạn đường sáu bảy dặm vừa rồi, nó chở hai người mà không hề nghỉ, vậy mà vẫn không lộ vẻ mỏi mệt, thậm chí còn như chưa đã ghiền, chầm chậm tiếp tục tiến lên.

Thịnh Thập Nguyệt còn chưa kịp bảo nó dừng hẳn thì người kia đã ngửa đầu, hôn lên khóe môi nàng.

Ninh Thanh Ca vốn quen thuộc mà thành thạo, lần này lại có vẻ hơi vội vàng lúng túng.

Nàng vươn tay vòng lấy cổ đối phương, kéo Thịnh Thập Nguyệt cúi xuống, lại cúi đầu sát gần thêm chút nữa.

Cơ thể bị ôm chặt, đè lên khiến cả người Thịnh Thập Nguyệt vặn mình, càng siết chặt hơn.

Hơi thở quấn quýt, môi răng va vào nhau, thân thể lắc lư theo nhịp ngựa khiến hai người càng dính sát vào nhau, áo xanh lẫn áo lục như hòa làm một thể.

Sự gấp gáp khiến hơi thở hỗn loạn, không còn quy luật, nhưng Ninh Thanh Ca vẫn không ngừng tiến công, tham lam mà xâm chiếm, dù có nguy cơ nghẹt thở cũng nhất quyết quấn lấy đầu lưỡi Thịnh Thập Nguyệt, không cho nàng có chút đường lui.

Chỉ bạc trong suốt bị kéo căng rồi buông lỏng, môi đỏ phủ một tầng ẩm ướt ánh nước hé mở ra, khiến Thịnh Thập Nguyệt bật ra một tiếng rên tê dại.

Mà cách Ninh Thanh Ca xin lỗi lại vô cùng đặc biệt, không những không buông tay, ngược lại còn càng lúc càng nóng bỏng, tay kia đang bị ôm thì lần ngược lên trên.

Hô hấp Thịnh Thập Nguyệt khựng lại, bị nụ hôn càng lúc càng dữ dội làm choáng váng.

Bàn tay bị kéo ra, khựng lại ở vòng cung của phần eo ưỡn cong, đầu ngón tay cong cong, gân xanh nổi rõ sau mu bàn tay như đang cố nén, hoặc cũng có thể là đang dùng hết sức lực.

Khóe môi nhiễm nước, ánh mắt vì thiếu dưỡng khí mà đỏ lên, hơi thở dồn dập giao hòa, không phân được của ai, đều mang theo phần cuồng loạn mất kiểm soát.

Đúng lúc ấy, cả hai đi tới chỗ tán cây rậm rạp, ánh nắng len lỏi qua kẽ lá rơi xuống thành từng chấm sáng như cánh bướm, nhẹ nhàng đáp lên gương mặt hai người.

Nếu lúc này có người đột ngột xuất hiện, e rằng sẽ giống như hiểu lầm của Thịnh Hiến Âm trước đó, bởi tình cảnh này thật quá đặc biệt.

Ninh Thanh Ca vóc người thanh mảnh, lại thấp hơn Thịnh Thập Nguyệt nửa cái đầu, nên trọn vẹn bị ôm trọn trong lòng đối phương, càng toát lên vẻ yếu ớt. Một tay nàng đặt lên sau gáy Thịnh Thập Nguyệt, tay kia siết lấy cổ tay nàng. Dáng vẻ ngửa đầu hôn môi lại khiến người ngoài nhìn vào cứ như thể nàng đang bị ép buộc.

Nhưng chỉ Thịnh Thập Nguyệt mới biết, người bị kéo vào vũng lầy này là ai, đuôi mắt nàng hơi đỏ, giọt lệ long lanh ngưng tụ, rồi rơi xuống.

"Tiểu Cửu... Tiểu Cửu…" Âm thanh khàn khàn mang theo chút run rẩy và d*c v*ng.

Hương quả vải nồng đậm tản ra quanh quẩn, bám lấy những cành khô và lá xanh, khiến người ta có cảm giác như đang lạc vào rừng quả vải mộng mị.

Ánh mắt Thịnh Thập Nguyệt trở nên mơ hồ trong thoáng chốc. Những ngày gần đây uống thuốc đắng, thêm vào châm cứu, quả thực cũng có tác dụng nào đó, ít nhất là không còn dửng dưng như trước.

"Tiểu Cửu." Ninh Thanh Ca ghé sát bên tai nàng, ngậm lấy viên hồng ngọc óng ánh như giọt nước bên tai, thì thầm mà nói: "Ta muốn..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!