Biên cảnh Đại Lương,
Côn thành.
Khác hẳn với sự oi bức thường thấy nơi biên cảnh, mùa hè tại Côn thành lại rơi vào thời kỳ mưa dầm ẩm ướt. Mấy hôm trước mới đổ một trận mưa lớn, nước mưa còn đọng lại mái hiên, đến tận hôm nay vẫn chưa khô ráo. Trong không khí tràn ngập hơi nước, khiến người ta không khỏi hoài nghi nếu ở lâu thêm, trên người liệu có mọc cả rêu phong hay không.
Phần tường thành từng bị công phá từ trước đã được trùng tu lại, gạch cũ cùng đá mới ráp nối với nhau, nhìn qua vừa buồn cười vừa kỳ quặc, như thể hai bức tường hoàn toàn khác biệt bị gượng ép ghép lại một cách vụng về.
Binh lính canh gác trên tường thành, ánh mắt cảnh giác nhìn về cánh rừng sâu thẳm xa xôi phía trước. Dù chỉ là tiếng chim vỗ cánh làm cây lá xao động, cũng khiến họ lập tức chú ý, theo dõi hồi lâu mới chịu thôi.
Trong bầu không khí căng thẳng ấy, lại có một nữ nhân tựa nghiêng vào bức tường đá nơi lỗ châu mai, tay cầm một bức thư mà nở nụ cười vui mừng thành tiếng.
Người này đầu đội mũ chiến kiểu phượng vũ, thân mặc khôi giáp được sơn đỏ vẽ văn, bên hông đeo Đường thị hoành đao, từng động tác đều dứt khoát lưu loát, không mang chút kiểu cách nào. Dù chỉ đứng yên một chỗ, cũng toát ra khí thế bức người.
Gương mặt phía sau khôi giáp có vài phần giống với Thịnh Thập Nguyệt, nhưng so với nàng lại càng sắc sảo, giống như một thanh đao đã rút khỏi vỏ — lưỡi sắc bén không che giấu chút nào. Từ giữa trán kéo dài xuống má trái là một vết sẹo đao dữ tợn, thế nhưng không hề phá hủy dung mạo nàng, ngược lại còn tăng thêm vài phần tàn nhẫn hoang dã.
Thỉnh thoảng có binh lính đưa mắt nhìn tới, lập tức hiện ra vẻ kính sợ, rồi vội vã tránh đi.
Hiển nhiên, người này chính là chiến thần được dân chúng Đại Lương kính ngưỡng, với chiến công hiển hách, được Thánh Thượng phá lệ phong làm võ tướng đứng đầu triều, lấy ý "võ trị thiên hạ", uy danh trấn giữ quốc gia, Võ An quân – Diệp Nguy Chỉ.
Bên cạnh nàng, thiếu nữ bị trói bằng dây thừng không nhịn được quay đầu lại nhìn, tò mò không biết rốt cuộc là bức thư gì mà có thể khiến người tàn nhẫn, lãnh khốc như vậy lại nở ra biểu cảm ôn hòa đến thế.
Tâm trạng Diệp Nguy Chỉ lúc này rõ ràng đang rất tốt, cũng chẳng để ý đối phương lén lút nhìn trộm, thậm chí còn cười cười, giải thích:
"Đây là thư của tiểu chất nữ ta."
Nàng cười, độ cong nơi môi không lớn, chỉ là đôi mắt khẽ cong lên, nơi đuôi mắt liền lộ ra vài nếp nhăn mảnh như tơ. Nàng nói: "Người bên cạnh đều chiều nàng, hơn hai mươi tuổi mà vẫn giống như một đứa trẻ, bị nuông chiều đến không biết trời cao đất dày."
Rồi lại nhìn hai tờ thư trước mặt, một tờ gần như toàn là lời oán trách Diệp Nguy Chỉ nói năng mập mờ, đầu voi đuôi chuột, tờ còn lại thì một nửa là than đau đầu, kêu khổ vì thuốc.
Thiếu nữ nghe vậy bèn bĩu môi, không kìm được.
Hiện nay ai mà không biết danh tiếng ăn chơi trác táng bậc nhất Đại Lương? Những chuyện hoang đường nàng gây ra còn vang xa tận biên ngoại, danh khí còn vượt mặt cả người chị cùng mẹ cùng cha, vốn được ca tụng là nữ tử hiền đức, tao nhã như hoa lan ngọc thụ.
Lại nói, nếu không phải có nàng vị tiểu dì này cố tình che chở, những người xung quanh sao dám sủng ái Thịnh Thập Nguyệt đến mức ấy? Kẻ đầu sỏ lại quay đầu trách móc người khác, quả là oan uổng.
Diệp Nguy Chỉ không nói thêm gì nữa, chỉ rũ mắt nhìn thư, vừa vặn thấy Thịnh Thập Nguyệt hỏi nàng có thể đưa vòng tay của mẫu thân cho Ninh Thanh Ca hay không, sắc mặt liền trở nên phức tạp. Trong lòng chợt dâng lên một thứ cảm xúc khó gọi tên, không hiểu sao bật ra một câu: "Vòng đi vòng lại, kết cục vẫn là như thế."
Thiếu nữ không hiểu, theo bản năng hỏi: "Ngươi đang nói gì vậy?"
Ý cười nơi đuôi mắt Diệp Nguy Chỉ dần phai nhạt, ánh mắt lạnh lẽo ngưng đọng lại, khôi phục dáng vẻ thường ngày, lạnh lùng nói: "Chi bằng chúng ta nói chuyện khác, công chúa Khôn Trạch của nước Nam Chiếu, tại sao lại đột nhiên tự mình dẫn binh đánh úp Côn Thành?"
Quay đầu nhìn thiếu nữ bên cạnh, dung mạo quả thực không giống người Trung Nguyên – ngũ quan xinh đẹp đến mức gần như yêu dị, đôi mắt trong trẻo như pha lê, linh động vô song, mắt cá chân đeo đầy chuông bạc, mỗi lần cử động đều ngân vang không dứt.
Nghe Diệp Nguy Chỉ nói, nàng không hề hoảng loạn, ngược lại còn dựa sát vào, giở chiêu dụ dỗ: "Ngươi cởi trói cho ta trước, ta sẽ kể cho ngươi nghe tường tận."
Giọng nói mềm như lụa, thổi nhẹ qua cổ đối phương, còn cố tình dừng lại nơi yết hầu nàng.
Diệp Nguy Chỉ bật cười lạnh, nụ cười không hề chạm tới đáy mắt, chỉ đáp:
"Cởi trói? Để công chúa có cơ hội hạ cổ trùng ta sao?"
Nàng lại nói: "Thám tử ta cài ở Nam Chiếu đã trở về rồi."
Nghe tới đây, thiếu nữ cuối cùng cũng để lộ vẻ hoảng hốt. Còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy một tiếng kim loại va chạm lanh lảnh, Diệp Nguy Chỉ lật tay, trường đao ra khỏi vỏ, cắt qua không gian, ánh đao bạc lóe lên chỉ trong chớp mắt.
Thiếu nữ trợn tròn mắt, còn chưa kịp phản ứng thì lưỡi đao đã gần kề cổ, chỉ cần thêm một tấc, liền có thể cắt đứt mạch máu.
Kẻ điên!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!