Sáng sớm hôm sau, Thịnh Thập Nguyệt đã kéo Khúc Lê ra khỏi cửa.
Không rõ hôm qua vị tổ tông này bị cái gì k*ch th*ch, mà cuối cùng cũng chịu để chuyện cứ dây dưa mãi kia bước lên nhật trình.
Xe ngựa dừng lại trước một tiểu viện hẻo lánh, còn chưa bước vào, mùi thuốc nồng đậm đã xộc đến. Đứng ngoài cửa, Thịnh Thập Nguyệt dừng chân chốc lát, rồi nghiến răng nói:
"Khúc dì, gõ cửa đi."
Khúc Lê liếc nàng một cái đầy ngạc nhiên, càng thêm tò mò không biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì, mới khiến Thịnh Thập Nguyệt hạ quyết tâm đến vậy.
Cửa bị gõ vang, không lâu sau liền có người bước nhanh ra. Theo sau tiếng bản lề cũ kẽo kẹt, một bóng người lười nhác hiện ra trước mắt hai người.
Người kia trông không lớn tuổi, khoảng ba mươi mấy, tóc dài rối tung, áo choàng xộc xệch, vẻ mặt say xỉn, dáng vẻ mệt mỏi và chán nản. Nhìn thấy khách tới, hắn ngẩn người hồi lâu rồi lười biếng cất lời: "Là ngươi à."
Thịnh Thập Nguyệt lập tức nhíu mày, nghi hoặc nhìn về phía Khúc Lê.
Tên này trông chẳng khác gì một kẻ say xỉn lang thang đầu đường xó chợ, chứ chẳng có chút phong thái nào của "thần y" như lời đồn.
Khúc Lê chỉ lắc đầu với nàng như muốn nói "cứ xem đi", rồi tiến lên chắp tay chào.
Do việc này khá hệ trọng, hai người không tiện lộ thân phận nên đều mặc áo đen rộng, đội mũ có rèm che mặt, ngay cả lời nói cũng cố ý kiềm chế.
Cũng nhờ Khúc Lê đã nhiều lần đưa người đến với cách thức như thế, nên người kia cũng không để tâm, giữ cửa rồi nghiêng đầu.
"Vào đi."
Nói rồi loạng choạng bước vào.
Thịnh Thập Nguyệt liếc vào trong viện, thấy tiểu viện nhỏ chẳng lớn gì, đầy ắp các loại thuốc đang phơi nắng. Lối đi duy nhất bị vứt mấy vò rượu bể, mảnh sứ vương vãi, còn có mùi rượu vương lại.
"Tên này chắc lại uống đến nửa đêm đây mà."
Thịnh Thập Nguyệt càng thấy không đáng tin, nhưng đã đến nước này, cũng chỉ đành thử một phen. Nàng bước theo, đi sau người kia.
Người nọ không hề để ý họ có đi theo không, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Ta là Từ Tam Si, mê rượu, mê cờ bạc, đắm mình trong y thuật. Khám bệnh chẳng kiếm được mấy đồng, không bằng rượu ngon. Nếu không tìm thấy ta ở đây thì chắc là ta đang ở sòng bạc."
Rồi quay đầu lại, ánh mắt say lờ đờ, chậm rãi hỏi: "Biết chưa?"
Thịnh Thập Nguyệt không trả lời, chỉ gật đầu. Trong lòng thấy buồn cười, người gì đâu chưa khám đã đòi tiền trước? Nếu là lang băm thì nàng nhất định sẽ đánh gãy chân, để khỏi tiếp tục giả thần giả quỷ đi lừa người!
Còn Khúc Lê, dường như đã quen với kiểu này, không nói một lời, chỉ yên lặng đi theo.
Người kia đột nhiên phá lên cười, rồi bước hẳn vào trong.
Thịnh Thập Nguyệt kéo khăn che mặt, khóe miệng khẽ nhếch. Nếu không phải vì tin Khúc Lê, nàng đã sớm xoay người bỏ đi.
Nàng lại nhìn quanh căn phòng, tuy bên ngoài hỗn độn, nhưng bên trong vẫn còn sạch sẽ. Một chiếc giường, một bàn gỗ, ba mặt tường kê kín tủ ngăn kéo, đầy rẫy dược liệu.
Khúc Lê bước vào trước, xác nhận không có gì nguy hiểm mới nghiêng người nhường Thịnh Thập Nguyệt vào.
Cẩn thận như vậy cũng phải, y sư này xuất hiện quá ly kỳ. Ban đầu hai người còn tưởng sẽ phải hao tâm tổn sức tìm rất lâu, không ngờ lại dễ dàng gặp được như có người cố tình sắp đặt.
Cộng thêm việc Thịnh Thập Nguyệt bất ngờ bị thương, khiến Khúc Lê phải đưa nàng về Biện Kinh gấp, nên cả hai không thể hoàn toàn tin tưởng người này.
Từ Tam Si chẳng buồn để tâm, ngồi phịch xuống ghế, tay trái mở hòm thuốc, tay phải rút ra một cây ngân châm, không chần chừ, đâm thẳng vào người mình.
Thịnh Thập Nguyệt cũng đã quen kiểu kỳ quái của người kia, liền ngồi xuống ghế đối diện, ánh mắt liếc nhìn sang hòm thuốc.
Gỗ xưa thượng hạng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!