Phàn Lâu lúc nào cũng tấp nập, đặc biệt là vào giờ hoàng hôn. Sau khi mặt trời lặn, từ trên xuống dưới không còn một phòng trống, khắp nơi đều là người, mùi đồ ăn thơm ngào ngạt hòa cùng tiếng ồn ào náo nhiệt, gần như muốn nhấc cả mái nhà lên.
Ninh Thanh Ca và Thịnh Thập Nguyệt đến muộn, tuy chủ quán có lòng muốn lấy lòng Thừa Tướng đại nhân, nhưng cũng không dám đắc tội với những vị khách đến trước. Cuối cùng vẫn phải để hai người cùng đi vào nhã gian lầu ba mà Thịnh Thập Nguyệt đặt cố định quanh năm.
Vì vậy, Thịnh Thập Nguyệt khó tránh khỏi có chút khoe khoang. Nàng nửa nằm trên ghế dài bằng gỗ lan, một chân co lên, người nghiêng về sau, chân còn lại đặt trên đùi Ninh Thanh Ca, trêu chọc nói: "Sao vậy? Không phải Ninh đại nhân muốn mời ta ăn cơm sao? Sao đi một vòng lại thành ra ta mời?"
Nàng vô cùng đắc ý, vừa nói vừa hất cao đuôi ngựa vốn đã lỏng, vài sợi tóc rơi xuống, mặt mày ngập tràn ý cười, tùy hứng mà mang theo vài phần tinh quái.
Ninh Thanh Ca không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cúi mắt, lặng lẽ xoa bóp đầu gối cho nàng.
"A..."
Thịnh Thập Nguyệt đau đến khẽ co đầu gối lại, bực bội hừ một tiếng:
"Thuốc mỡ nhà ai vậy? Sao lại rát thế?"
Lúc này Ninh Thanh Ca mới lên tiếng:
"Sao có thể? Vẫn là vị đại phu lần trước đó."
Không có thuốc sẵn trên xe ngựa, Ninh Thanh Ca chưa kịp bôi thuốc, nàng thấy đầu gối Thịnh Thập Nguyệt sưng tím, không chờ về phủ đã sai người ra ngoài mua thuốc tiêu sưng tan máu bầm về.
Thịnh Thập Nguyệt lập tức phản ứng:
"Nhất định là nàng cố tình cho thêm gì vào thuốc, bằng không sao lại dính như mỡ heo thế chứ."
Thuốc là chuyện liên quan đến sức khỏe bệnh nhân, đại phu nào dám tùy tiện thay đổi phương thuốc. Dù có muốn điều chỉnh, cũng phải thử nghiệm một hai năm mới dám đem dùng, đâu thể giống như nàng nói tùy tiện đến vậy.
Ninh Thanh Ca liếc nàng một cái, trong lòng biết rõ người này đang cố tình gây chuyện, chỉ đành dịu dàng dỗ dành: "Lần sau ta đi ngang hiệu thuốc, sẽ nói với người ta một tiếng, bảo họ đừng tùy tiện thêm dược liệu, tốt nhất thêm chút bạc hà cho mát được không?"
Tuy biết lời nàng nói chẳng có lý lẽ gì, nhưng Ninh Thanh Ca vẫn chọn dỗ dành cái tổ tông này trước.
Thịnh Thập Nguyệt tạm hài lòng, co chân đá nhẹ vào ống chân nàng, lại nói: "Thế còn câu nói trước đâu? Không phải nàng nói sẽ mời ta sao?"
Ninh Thanh Ca chỉ đành đáp: "Đợi lát nữa tính tiền…"
Chưa nói hết câu đã bị Thịnh Thập Nguyệt cắt lời: "Ta toàn ghi sổ, cuối tháng sẽ có người cầm giấy đến tìm Khúc dì."
Ninh Thanh Ca vẫn nhẫn nại: "Vậy thì ta bù vào kho phủ?"
"Ai mà ham mấy đồng bạc lẻ của nàng." Thịnh Thập Nguyệt đúng là cố tình gây chuyện.
Nàng cố ý nhướng đuôi mày lên, ánh mắt lướt tới nhìn Ninh Thanh Ca, rõ ràng đang chờ xem nàng sẽ xử lý thế nào tiếp theo.
Mấy ngày trước vì ghen tuông mà nàng giở chút trò nhỏ, kết quả lại bị Ninh Thanh Ca lạnh nhạt đối đãi, giống như đụng phải vách tường cứng. Tuy không phải cãi vã gì lớn, nhưng cũng khiến nàng ấm ức suốt bao ngày.
Huống hồ, đừng quên, Ninh Thanh Ca xưa nay tính khí không tốt, lạnh lùng, cố chấp, nói trắng ra là có phần độc miệng. Mà hiện tại nàng rốt cuộc đã quay đầu lại nhìn nàng, Thịnh Thập Nguyệt tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Những tủi thân nho nhỏ, từng chút một trào ra. Nàng nhất định phải làm ầm lên một trận, để Ninh Thanh Ca thấy được tâm tư của nàng, rốt cuộc nhỏ nhen đến mức nào.
Ninh Thanh Ca bất đắc dĩ, chỉ có thể dịu giọng dỗ: "Ngoan."
Rồi lại nói thêm: "Chờ ta bôi thuốc xong rồi hãy nháo, bằng không tối lại đau đến không ngủ được, lại lăn lộn hừ hừ cả đêm."
Nghe vậy, Thịnh Thập Nguyệt mới tạm thời chịu nghe lời.
Người này kiêu căng lại sợ đau, chỉ một vết trầy nhỏ cũng có thể làm ầm nửa ngày, huống chi là những khổ sở trước đó nàng phải chịu. Ban ngày còn đỡ, đến tối đau càng dữ, luôn phải làm ầm lên một lúc mới chịu nhắm mắt. Có lúc đau đến phát cáu, còn viết liền một nghìn chữ gửi cho tiểu dì ở tận Nam Cương. Người ở xa còn vậy, huống chi là Ninh Thanh Ca người ngủ bên gối nàng, mỗi đêm đều phải tìm cách dỗ dành.
Cũng bởi vậy, tuy hai người đã từng làm qua vài lần, nhưng chưa lần nào trọn vẹn. Từ lần đầu tiên sau giờ ngọ đến hôm nay trên xe, cũng chỉ vội vàng được hai lần, lại ngắn ngủi và thiếu thốn, chẳng giống chút nào với cặp đôi mới cưới đang đắm chìm trong tình yêu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!