Chương 40: H🔥

"Đảo lại?" Thịnh Thập Nguyệt đang quỳ trên mặt đất mờ mịt lặp lại lời nàng.

Gió thổi vén rèm xe, đúng lúc một tia nắng nhạt rọi xuống gò má Thịnh Thập Nguyệt, ánh sáng phản chiếu lấp lánh như bụi vàng vỡ vụn trên da thịt.

Thịnh Thập Nguyệt, người nhìn ngoài có vẻ tùy hứng, nhưng trên thực tế từ ăn mặc đến cách tiêu tiền đều vô cùng tinh tế. Như bộ y phục màu đỏ nàng đang mặc, rõ ràng là thường phục, nhưng lại được chỉnh lý gọn gàng, tiện lợi cho việc luyện võ và cưỡi ngựa bắn tên.

Tay áo bó sát, cổ tay đeo vòng tơ vàng, thân áo thêu vân mây bằng chỉ màu, cổ đeo vòng ngọc bạch kỳ lân, chân giày gấm huyền sắc. Mái tóc đen chỉ buộc bằng dải vải đỏ thành đuôi ngựa cao, chẳng những không phù phiếm, mà còn mang vẻ tự do của thiếu niên. Thêm gương mặt xinh đẹp rực rỡ, nàng đi tới đâu cũng thu hút ánh nhìn, đến cả khi ngồi vào xe cũng khiến người ta không nỡ dời mắt.

Ninh Thanh Ca đáy mắt thoáng hiện một tia tối, nhưng vẫn lặng lẽ tựa vào đệm mềm trong xe, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Kẻ vốn ngây thơ lại càng mù mờ, vẫn không hiểu được cái kiểu "lạt mềm buộc chặt" kia, chỉ biết rằng đối phương vừa nói ra câu gì mập mờ thật thật giả giả là liền muốn trốn tránh.

Là đang tức giận, hay là bất mãn?

Thịnh Thập Nguyệt không nhịn được dịch đầu gối, tiến lên nửa bước, kéo vạt váy nàng, nói: "Ninh Vọng Thư."

Cố ý kéo dài giọng, ánh mắt dịu dàng như nước, vẻ mặt lấy lòng: "Là sao? Gì mà đảo lại? Dùng được hay không gì chứ?"

Ninh Thanh Ca không nói, chỉ duỗi tay. Thịnh Thập Nguyệt lập tức nghiêng mặt cọ vào lòng bàn tay nàng, y như con mèo nhỏ đang làm nũng. Bất kể thường ngày kiêu ngạo, lạnh lùng đến mấy, khi cần lấy lòng lại ngoan ngoãn đến đáng thương, hệt như muốn nằm rạp dưới chân người ta, phơi cái bụng mềm mại, đưa móng vuốt ra dụi nhẹ từng chút một.

Nơi da thịt mỏng của lòng bàn tay bị cọ tới đỏ hồng vì lớp da quá mịn, dù Thịnh Thập Nguyệt không dùng nhiều sức.

Hàng mi run run, Ninh Thanh Ca gọi một tiếng: "Tiểu Cửu…"

Thịnh Thập Nguyệt chỉ đáp "Ừm" một tiếng, như ngầm thừa nhận. Nàng quỳ trên mặt bàn tính, đầu gối hơi nhấc, lại hừ nhẹ một tiếng.

"Ninh Thanh Ca, rốt cuộc nàng muốn ta phải làm sao, mới chịu tha thứ cho ta?"

Ninh Thanh Ca vẫn không trả lời, ngón tay lần theo đường cằm móc nhẹ một cái.

Đúng là đang trêu mèo mà.

Thịnh Thập Nguyệt lập tức gọi liên tiếp: "Ninh Vọng Thư."

"Ninh đại nhân."

"Thừa tướng đại nhân."

Càng gọi, tay kia càng nhéo nàng một cái.

Bên ngoài đã là giờ Thân, xe ngựa đông như mắc cửi, chen chúc trên đường lớn, ai cũng không ngoại lệ, kể cả xe của Thừa Tướng đại nhân.

Cách một tấm ván gỗ, vẫn có thể nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, bên trái là một đứa trẻ đang càu nhàu về tiên sinh của mình, bên phải là tiếng một cô gái đang cười kể chuyện về Càn Nguyên nhà mình.

Ninh Thanh Ca và Thịnh Thập Nguyệt bị kẹt giữa sự náo nhiệt ấy, ẩn mình trong không gian chật hẹp, ánh sáng mờ nhạt.

Không ai có thể tưởng tượng được kẻ từng phóng túng kiêu căng, nổi danh ăn chơi lại đang quỳ dưới chân người khác, ngoan ngoãn như một con hồ ly bị thuần phục, từng chút một lấy lòng.

Đầu ngón tay Ninh Thanh Ca dừng lại, rồi đột nhiên cười: "Ta chẳng đã nói rồi sao? Đảo lại là được."

"Một cầu, hai dỗ, ba…" Thịnh Thập Nguyệt chưa kịp nói xong, đã đỏ mặt quay đi, như thể xác nhận lời Ninh Thanh Ca là đúng.

Ninh Thanh Ca mỉm cười nhìn nàng, không đáp, coi như ngầm đồng ý.

"Nhưng mà… giờ còn ở Tây Phường…" Thịnh Thập Nguyệt luống cuống đến mức nói năng lắp bắp.

Ninh Thanh Ca lại cúi xuống nắm lấy cằm nàng, bóp nhẹ cổ, kéo nàng nghiêng về phía mình.

Khi môi chạm môi, một tiếng mắng vang lên: "Cọ xát cái gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!