Một thời gian sau, vụ án buôn bán trẻ em cuối cùng cũng có kết quả. Trong đó, số quan viên liên đới không nhiều, chức quan cao nhất cũng chỉ là vị cấp trên trực tiếp của Họa Ảnh, Phủ Doãn Thuận Thiên Phủ.
Mà những cái tên được đưa ra phần lớn là thương nhân giàu có ở Biện Kinh, nhiều nhất cũng chỉ có một viên tiểu quan lục phẩm hạng xoàng. Điều tra tới lui, ngoại trừ Thuận Thiên Phủ bị "rửa sạch" một lượt, thì những cái tên còn lại chỉ toàn là nhân vật nhỏ, không có mấy giá trị thực sự.
Còn về khu Kim Kính Liên ngoài thành, nơi chôn vùi nhiều manh mối thì lại bị Đề Hình Ty cố ý phớt lờ, làm như nơi đó chưa từng tồn tại.
Khi nghe được tin này, Thịnh Thập Nguyệt cùng những người khác đều không khỏi nghi ngờ có kẻ đang cố tình thao túng, cực lực che giấu sự thật. Nhưng ngoài việc bất bình, họ cũng đành bất lực.
Dù sao, bọn họ cũng không thuộc triều đình, chỉ là những công tử, tiểu thư có xuất thân thế gia, không có thực quyền. Nếu lúc này tùy tiện nhảy ra vạch trần, tất sẽ bị người khác nghi ngờ có dụng tâm riêng. Thậm chí nếu có người cố ý điều tra, rất có thể sẽ lần ra dấu vết, kéo theo cả gia tộc bị liên lụy.
Nhưng nếu cứ để chuyện này bị chôn vùi qua loa như thế, lại khiến người trong cuộc càng thêm phẫn uất. Ai nấy trong lòng bực bội không thôi, mấy ngày liền đều buồn bã ở trong phủ, không muốn ra ngoài. Ngay cả Mạnh Thanh Tâm người vốn hoạt bát hiếu động cũng như vậy, chỉ sai người đưa cho Thịnh Thập Nguyệt một bé gái, còn bản thân thì không hề bước ra khỏi cửa nửa bước.
Bé gái kia chính là đứa trẻ mà mấy hôm trước từng táp lên người Thịnh Thập Nguyệt.
Nghe nói khi bộ khoái xông vào bắt, bé vẫn không chịu đi, chỉ ngồi lì trên giường gỗ cạnh tảng đá, miệng cứ nhắc mãi phải đợi một người. Cuối cùng vẫn bị cưỡng ép bế ra ngoài. Hỏi cha mẹ hay quê quán cũng đều không nói, khiến bộ khoái hết cách, đành báo lại cho Họa Ảnh. Họa Ảnh lại tìm đến Tiêu Cảnh, lòng vòng một hồi mới đưa được bé đến chỗ Thịnh Thập Nguyệt.
Giờ ngọ hôm ấy, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống sân, tạo thành những vòng sáng nhạt như cánh bướm, chẳng mấy chốc đã bị đôi giày gấm giẫm nát.
Người tới tóc dài chưa búi, rối nhẹ buông trên vai. Trên trán vẫn còn quấn dải lụa trắng chưa gỡ, tăng thêm vài phần uể oải. Mặc một bộ đạo bào vải thô xanh trắng, cổ đeo vòng vàng, thắt lưng cột dây ngọc màu biếc, bên dưới còn đeo mấy món trang sức nhỏ bằng ngọc. Tay áo rộng, vạt áo dài chấm gót chân, theo bước chân nhẹ nhàng tung bay, càng lộ vẻ tùy hứng phiêu dật.
Nếu là người không quen biết, e rằng thật khó nhận ra người này chính là vị ăn chơi trác táng kiêu ngạo mà thiên hạ vẫn thường nhắc tới. Thay vào đó lại giống như một thư sinh thân thể ốm yếu, sống ẩn dật nơi sơn lâm thanh tĩnh, chỉ biết lấy sách làm bạn giải buồn.
"Ta đoán ngay là ngươi," Thịnh Thập Nguyệt cong mắt, bật cười nói.
Gió lướt qua tán cây, phát ra tiếng xào xạc, ánh sáng loang loáng dưới đất cũng lay động theo.
Có lẽ vì đối phương là một tiểu hài tử, giọng Thịnh Thập Nguyệt dịu hẳn đi. Nàng cúi người, nhẹ giọng giải thích:
"Hôm đó ta bất ngờ hôn mê, lúc tỉnh lại thì ngươi đã bị người ta mang đi, nên không tìm được ngươi."
Tiểu hài tử không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn vết thương trên trán nàng.
"Không phải do ngươi gây ra đâu, là người khác làm." Thịnh Thập Nguyệt không nói nhiều, khoát tay cho người hầu lui ra.
Dù trong phủ đều là người tin cẩn, cũng biết nàng từng bị thương, nhưng nàng vẫn không muốn để quá nhiều người biết chi tiết.
Đợi tiếng bước chân xa dần, Thịnh Thập Nguyệt mới chậm rãi dẫn bé gái đi tiếp.
So với Thịnh Thập Nguyệt rạng rỡ như ánh trăng, thì bé gái này lại quá gầy yếu. Mặc bộ áo vải thô ngắn, lộ ra cánh tay và cẳng chân chi chít vết thương và sẹo. Trên làn da trắng bệch, những vết đó càng thêm ghê người. Khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, lại toát ra vẻ lạnh nhạt không hợp tuổi, khiến người ta nhìn mà xót xa.
Thịnh Thập Nguyệt nhìn bé thật lâu. Từ lần đầu gặp mặt, nàng đã luôn có cảm giác quen thuộc mơ hồ với đứa trẻ này. Như thể...
Nàng hỏi: "Ngươi tên gì?"
Bé gái ngẩng đầu liếc nàng, ra hiệu là có nghe thấy, nhưng không trả lời. Nếu không phải Thịnh Thập Nguyệt từng nghe bé nói chuyện, có khi nàng đã tưởng bé bị câm.
"Bọn họ nói ngươi cứ đòi tìm ta," Thịnh Thập Nguyệt không nhận được câu trả lời, bèn tiếp tục: "Ngươi không muốn về nhà sao? Người khác đều đã nói ra địa chỉ, sắp được đưa về rồi."
Nàng dịu giọng: "Nếu không nhớ được thì để họ dán thông cáo tìm thân nhân cũng được, chờ cha mẹ ngươi đến đón."
Trẻ không rõ gia đình cũng không hiếm, thường chỉ nói được vài manh mối mơ hồ, rồi để quan phủ hỗ trợ tìm kiếm. Nhưng đứa trẻ trước mắt, trong tình huống như vậy mà còn lén giũa được đá mài, không để lính gác phát hiện, đủ cho thấy có chút thông minh. Sao lại có thể không nhớ được gì?
Tiểu nữ hài mím môi, vẻ mặt rõ ràng là không muốn nói.
Thịnh Thập Nguyệt cũng không tức giận. Hôm qua nàng đã nghe người hầu kể, bé gái này chỉ cần bị hỏi tới chuyện liên quan liền giả câm, khiến ai cũng thấy khó xử.
Dù sao, xưa nay Thịnh Thập Nguyệt luôn là người được người khác hầu hạ, nào biết dỗ ai bao giờ?
Huống chi lại là một đứa trẻ như cái tượng gỗ thế này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!