Chương 37: H🔥

"Ân?"

Thanh âm lười nhác lượn lờ bên tai, như có như không.

Thịnh Thập Nguyệt nhất thời không biết nên trả lời thế nào, thực ra đối phương đã đưa ra đáp án tốt nhất rồi, là nàng càng muốn làm bậy hơn thôi.

Cẳng chân lại một lần nữa quấn lên, lần này rõ ràng mang theo mấy phần lấy lòng, ngón chân từ mắt cá chân men theo xương mà trượt xuống, từng chút từng chút đi dọc mu bàn chân, ánh sáng ban chiều rọi lên da thịt bị phân làm đôi, như những sợi dây leo quấn quýt lấy nhau.

Thịnh Thập Nguyệt còn định tiếp tục, người kia đã co chân lại, chặn lấy cẳng chân nghịch ngợm kia giữa hai đùi.

Thịnh Thập Nguyệt ngẩng đầu bật cười, đuôi mắt vương gió xuân, đắc ý nói: "Thì ra nàng thật sự sợ ngứa."

Chứng minh chính là như vậy mà chứng minh, Ninh Thanh Ca chẳng biết nên nói gì cho phải, đành nhắm mắt lại.

Thực sự có hơi mệt, đêm qua gần như trắng đêm, sáng sớm lại phải vào cung xử lý công việc. Nếu cứ gắng gượng thì không sao, nhưng giờ đây đang ôm Thịnh Thập Nguyệt trong lòng, cả hai vùi trong chăn đệm mềm mại, góc phòng còn có khay đá làm mát, dưới tình cảnh thoải mái như vậy, cơn mỏi mệt lập tức ập tới.

Thế mà cái tổ tông bên cạnh lại không chịu yên, ngẩng đầu dán môi lên dưới cằm nàng, không nóng vội tiến tới, mà chỉ dùng đôi môi mềm nhấp nhẹ lấy một chút, đầu lưỡi ẩm ướt nhẹ l**m theo đường viền môi, đầu lưỡi nhẹ lướt qua, như đang nếm món ngon.

Ninh Thanh Ca cũng không vội ngăn cản, muốn xem thử tổ tông này còn định giở trò gì.

Thịnh Thập Nguyệt lại hơi nhích người lên trên, cẳng chân bị kẹp lấy vô thức dùng lực, đạp nhẹ lên mu bàn chân đối phương để mượn thế.

Từ cằm đến môi, nàng hôn lên từng điểm một cách nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước. Tiểu điện hạ như đang chơi một trò chơi thú vị, thong thả mà tiếp tục, khẽ cắn lên chóp mũi nàng, lại buông ra, nghiêng đầu thổi lên hàng mi dài.

Hàng mi như tơ lay động, giống như cánh bồ công anh bị gió cuốn bay, ngứa ngáy lan khắp mặt.

Một kẻ vẫn chẳng rõ là cố ý hay vô tình cứ tiếp tục làm loạn, dán môi lên mí mắt nàng, cánh môi nhẹ chạm rồi buông, lặp lại không ngừng, thỉnh thoảng đầu lưỡi còn chạm qua, để lại vệt nước rồi lại rời đi rất nhanh.

Sợi tóc rũ xuống lướt qua má nàng, qua cổ nàng, như chính chủ nhân của nó, nghịch ngợm và không chịu yên.

Tay nàng đặt sau đầu đối phương trượt xuống, vô tình chạm vào eo đối phương.

Thịnh Thập Nguyệt bật cười, nói: "Ninh Thanh Ca, ta ngứa."

Chính mình làm loạn bao nhiêu cũng không thấy sao, người ta chỉ nhẹ chạm một chút thì lại lập tức kêu ca, thật chưa thấy ai keo kiệt đến thế.

Ninh Thanh Ca cuối cùng cũng lười biếng lên tiếng: "Nàng đang làm gì vậy?"

Nàng vẫn nhắm mắt, không nhìn biểu cảm đối phương, nhưng lại cảm nhận được rõ ràng đối phương đang cười.

"Hống hống nàng a." Thịnh Thập Nguyệt đáp một câu đường hoàng, như thể thật sự chỉ đang chơi đùa vậy.

Câu nói đó khiến Ninh Thanh Ca nhớ tới mấy con sư tử mèo trong hậu cung. Mỗi khi lấy lòng đều đẩy tới cái cuộn len mình yêu thích nhất, rồi dùng móng vuốt chạm nhẹ vào chân chủ nhân, sau đó lại kiêu ngạo ngẩng đầu ngồi chồm hổm, như đang nói ta cho nàng chơi món ta thích nhất rồi đó, mau tha thứ cho ta đi.

Sự trêu chọc vẫn tiếp tục, những nụ hôn nhỏ vụn dừng lại trên trán, rồi theo lộ tuyến vừa rồi từ từ đi xuống.

Cẳng chân vừa mới giẫm lên giờ lại trượt xuống, đầu ngón chân trắng nõn vẽ ra một đường thẳng trên da thịt.

Quần áo trong lúc quấn quýt bắt đầu trở nên hỗn độn, cổ áo mở rộng, để lộ xương quai xanh mảnh khảnh theo từng nhịp thở phập phồng.

Tầm mắt Thịnh Thập Nguyệt lơ đãng trượt xuống, rồi lại bật cười, ghé môi vào nói: "Ninh Thanh Ca, sáng nay nàng ra khỏi cửa có phải vội quá không? Hình như mặc nhầm đồ của ta."

Nàng vốn tính tình phóng khoáng, ngày thường ưa mặc màu đỏ, đến cả y phục bên trong cũng rực rỡ, thường chọn vải đỏ thêu mẫu đơn. Nhưng Ninh Thanh Ca lại thích phong cách thanh nhã, phần lớn chọn sắc trầm nhạt như trúc văn, lan hoa, phong cách khác biệt hoàn toàn.

Thế mà vừa rồi nàng lại thấy trên quần áo kia có một mảng đỏ, nên mới thuận miệng trêu.

Ninh Thanh Ca chẳng chút hoang mang đáp: "Không có mặc nhầm."

Chẳng lẽ mình nhìn nhầm? Thịnh Thập Nguyệt không khỏi nghi hoặc, cúi đầu nhìn lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!