Chương 36: (Vô Đề)

Thịnh Thập Nguyệt tỉnh lại đã là buổi chiều ngày hôm sau. Còn chưa mở mắt hẳn, đã bị Khúc Lê đỡ dậy, mắng cho một trận ra trò.

Thịnh Thập Nguyệt uể oải tựa vào đầu giường, lắng nghe nàng kể lại chuyện sau đó.

Hôm đó, Diệp Lưu Vân thấy nàng ngã gục trên mặt đất thì hoảng loạn cực độ, không màng đến mọi thứ, vội nhét sổ sách vào trong ngực, cõng Thịnh Thập Nguyệt chạy ra ngoài.

Sau mới biết được, kế hoạch tưởng chừng chu toàn ấy khi thực hiện lại hỗn loạn vô cùng. Chuyện bên Thịnh Thập Nguyệt thì không cần nói thêm, nhưng kỳ lạ nhất là chỗ Mạnh Thanh Tâm và những người khác, bọn họ sau khi gây náo loạn trong đại sảnh liền bị đưa tới một gian phòng nhỏ. Vốn dĩ quản gia chỉ định để họ bình tĩnh lại một lát, rồi tự mình đi an ủi, nào ngờ mấy vị tổ tông này hoàn toàn không đi theo lối thông thường.

Quản gia vừa đi, các nàng lập tức đánh ngất đám hộ vệ canh cửa, sau đó điên đảo chạy lung tung trong ám đạo.

Mỗi lần có hộ vệ chặn đường, các nàng liền giả vờ ngoan ngoãn theo họ rời đi, đợi đối phương lơ là cảnh giác, Diệp Xích Linh liền bất ngờ ra tay đánh ngất, tiện tay tống vào phòng trống gần đó rồi nhốt lại.

Cứ thế mò mẫm lung tung, bọn họ lại tình cờ tìm được một phòng chứa thuốc nổ. Ngay sau đó, tiếng nổ lớn vang lên, chính là âm thanh mà Thịnh Thập Nguyệt nghe thấy khi ấy.

Bên ngoài, bộ khoái nghe thấy động tĩnh thì cho rằng bên trong xảy ra chuyện lớn, liền chẳng màng tín hiệu gì nữa, rút đao xông thẳng vào.

Còn nhóm Kim Kính Liên thì gian nan hơn đôi chút, mấy người đi vòng vo mãi vẫn không tìm ra địa lao. Cuối cùng vô tình phát hiện tên đại quản gia, liền lén bám theo sau hắn nửa ngày trời, mới biết lối vào địa lao được giấu phía sau cơ quan trong một căn thạch thất.

Việc này nói ra cũng thật trùng hợp. Nếu không phải Mạnh Thanh Tâm lúc đó ở đại sảnh mắng to, nói nơi đây chẳng có gì ghê gớm, toàn là mấy món hàng tầm thường, rồi than phiền bị kéo dài thời gian... thì đại quản gia đã chẳng cần tự mình đến địa lao tìm mấy "hạt giống tốt" để an ủi họ.

Sau khi tiếng nổ vang lên, đại quản gia dẫn theo đám hộ vệ trong địa lao lao ra ngoài, nhóm Điền Linh chờ sẵn liền nhân cơ hội đột nhập vào địa lao, giải cứu lũ trẻ.

Hiện tại, sổ sách đã giao cho Phương Họa Ảnh, những đứa trẻ trong địa lao cũng được quan phủ tiếp nhận chăm sóc. Chỉ là không ngờ bên trong vẫn còn ám đạo khác, trong lúc hỗn loạn đã có không ít người chạy thoát, việc này chỉ có thể để quan phủ thẩm vấn xong rồi tìm cách bắt lại sau.

Hơn nữa, để phòng có người định ém chuyện này xuống, Phương Họa Ảnh sau khi bắt được người liền lập tức đến thẳng cửa cung, vừa hay gặp Ninh Thanh Ca vừa từ trong cung ra. Ninh Thanh Ca nghe xong liền dẫn nàng vào cung diện thánh.

Hoàng đế nghe xong thì nổi giận đùng đùng, lập tức triệu quan hình pháp trong kinh tới, mắng cho một trận, ra lệnh phải tra rõ mọi việc trong vòng năm ngày.

"……Mấy ngày nay ngươi càng lúc càng biết gây họa rồi, ta mới rời kinh không lâu, ngươi đã gây ra cả đống chuyện như vậy đúng không?" Khúc Lê trước còn kể chuyện, sau thì bắt đầu giận dữ mắng thẳng mặt.

Từ sau lần Võ An Quân gửi thư đến, nàng vẫn luôn tất bật khắp nơi vì Thịnh Thập Nguyệt, cố gắng tìm danh y. Ai ngờ vừa mới hồi kinh, điện hạ nhà nàng lại bị thương tiếp.

Thịnh Thập Nguyệt gượng cười, ấp úng nói: "Chuyện xui rủi chắc ta muốn... Ai mà biết lại có ám đạo, lại còn đụng trúng Lục hoàng nữ lúc đó..."

Khúc Lê nặng nề thở dài. Người này nàng từ trước tới giờ chưa từng quản được, chỉ đành nói: "Lần này vận khí ta coi như khá, vừa ra khỏi thành không lâu đã tìm được một vị y sư y thuật rất cao. Vốn định quan sát thêm vài ngày, nào ngờ vừa nghe tin ngươi xảy ra chuyện, đành nghĩ cách đưa y về kinh trước."

Thịnh Thập Nguyệt nghe vậy thì trong lòng lập tức dâng lên cảm xúc phức tạp, không nói rõ là cảm động hay áy náy, chỉ biết gãi mũi ngượng ngùng nói: "Sao nhanh vậy đã tìm được rồi? Ta còn tưởng ít nhất phải tìm một hai năm cơ."

Khúc Lê trừng nàng một cái, giọng vẫn chẳng dễ nghe gì hơn: "Thời gian gấp rút, ta còn chưa điều tra thân phận y sư này kỹ càng, trước tạm an trí trong thành Biện Kinh. Chờ sau khi ngươi khỏi hẳn thì tự đi gặp thử, nếu thấy dùng được thì mới thu vào phủ."

Khúc Lê đã tính toán chu toàn, Thịnh Thập Nguyệt cũng gật đầu tỏ ý đồng ý. Hai người còn định nói thêm mấy câu, thì ngoài phòng vang lên tiếng động.

Người hầu bên ngoài hô lên: "Phu nhân!"

Tiếp theo là tiếng bước chân dồn dập, sau đó cửa phòng bị mở tung ra.

Ánh nắng chói chang tràn vào khiến Thịnh Thập Nguyệt vô thức nheo mắt lại, chỉ kịp thấy một bóng dáng mặc thanh y đang đi nhanh về phía mình.

Khúc Lê nhìn thấy người tới thì gọi một tiếng "phu nhân", rồi xoay người rời đi, Thịnh Thập Nguyệt nàng không trị nổi, nhưng vẫn còn có người trị được.

Thịnh Thập Nguyệt cố gắng chớp mắt vài cái để nhìn rõ, vừa thấy người liền lắp bắp: "Ninh... Thanh Ca, sao ngươi lại quay về rồi?"

Giờ mới chỉ tầm khoảng giờ Mùi, tức tầm hai giờ chiều. Theo lý, mấy ngày gần đây Ninh Thanh Ca đều bận việc trong cung, sao lại đột ngột chạy về?

Người tới nghe câu này thì sắc mặt càng thêm lạnh lẽo. Đôi mắt đen láy liếc về phía Thịnh Thập Nguyệt, giữa tiết trời hè mà khiến người phía sau lưng lạnh toát. Nàng lạnh giọng hỏi:

"Sao? Điện hạ không muốn ta quay về à?"

Nghe giọng điệu đó, Thịnh Thập Nguyệt nào dám nói gì khác. Vội đưa tay kéo lấy vạt áo nàng, làm nũng nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!