Sáng sớm hôm sau, Mạnh Thanh Tâm và Tiêu Cảnh đã đến, rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn sàng cho quyết định lần này.
Khi Thịnh Thập Nguyệt vội vàng chạy tới, chỉ còn lại một mình Tiêu Cảnh ở đó. Nàng liền lên tiếng hỏi: "Tiểu tứ Mạnh đâu rồi?"
Tiêu Cảnh hai mắt thâm quầng, có vẻ như cả đêm không ngủ. Vừa trông thấy Thịnh Thập Nguyệt, nàng nhíu mũi, phẩy tay trước mặt một cái, chọc ghẹo: "Ôi chao, cái mùi Khôn Trạch thật là nồng…"
Nói đến đây nàng dừng lại, ánh mắt từ trên xuống dưới quét qua một lượt, lập tức nở nụ cười đầy ẩn ý, trêu: "Cửu điện hạ, tối qua chắc là đêm xuân ướt át dưới màn trướng đỏ, tiếng mưa rơi suốt canh khuya? Mấy món đồ kia có dùng hết không vậy?"
Thịnh Thập Nguyệt tất nhiên hiểu rõ nàng đang nói gì, vừa thẹn vừa giận, trừng mắt lườm nàng một cái.
Tiêu Cảnh bật cười, sau đó mới trả lời câu hỏi ban đầu: "Nàng đi tìm Kim phu nhân rồi, chắc cũng sắp tới."
Nghe vậy, Thịnh Thập Nguyệt gật đầu.
Từ hôm qua sau khi Kim phu nhân biểu diễn vài trò nhỏ của Ngàn Môn, Mạnh Thanh Tâm lập tức mê mẩn, cứ quấn lấy Kim Kính Liên không rời.
Không lâu sau, Mạnh Thanh Tâm cùng Kim Kính Liên, Diệp Lưu Vân và Diệp Xích Linh cùng nhau xuất hiện ở hành lang.
Thịnh Thập Nguyệt nghiêm mặt nói:
"Chuyện này không cần ta nói thì các ngươi cũng biết là không nhỏ. Chỉ cần một chút sơ suất thôi là có thể rước lấy phiền phức lớn, cho nên từng bước hành động đều phải cực kỳ cẩn trọng."
"Chúng ta có hai mục tiêu. Thứ nhất, phá hủy nơi đó. Thứ hai, che giấu thân phận, toàn vẹn rút lui."
Mọi người đồng thanh đáp: "Rõ."
Mạnh Thanh Tâm là người không nhịn được dài dòng, liền thẳng thừng:
"Nếu Thịnh Cửu ngươi đã nghĩ kỹ rồi thì cứ nói thẳng ra, đừng vòng vo nữa."
Thịnh Thập Nguyệt hôm nay tâm trạng tốt, chỉ lườm nàng một cái, rồi quay sang Kim Kính Liên: "Ngươi nói trước, bên trong tình hình thế nào."
Kim Kính Liên sớm đã nôn nóng, liền bước lên trình bày lại cách làm trước đó của họ.
Người của Ngàn Môn biết rõ nơi kia không đơn giản, nên chỉ có thể nghĩ mọi cách trà trộn vào. Một bên là người có tiền chuộc trẻ con ra, còn Kim phu nhân và Điền Linh, một người lợi về thân pháp, một người có tài về giọng nói, phối hợp đóng giả tiểu quản sự, điều tra được tình hình sơ lược bên trong.
"... Chỗ đó cứ bảy ngày lại mở một lần, sau khi sắp xếp xong ngân lượng và sổ sách thì cứ nửa tháng lại có người tới lấy. Nhưng lạ ở chỗ, ta và Linh Nhi nhiều lần theo dõi mà chưa từng thấy ai vận chuyển ngân lượng ra ngoài."
Thịnh Thập Nguyệt hỏi: "Các ngươi chắc chắn là không để lộ sơ hở?"
Kim Kính Liên quả quyết: "Chúng ta làm việc rất cẩn thận, chỉ xác định vị trí, tuyệt đối không chạm vào bất kỳ vật gì. Không thể nào bị phát hiện."
"Vậy thì tốt." Thịnh Thập Nguyệt gật đầu, sau đó đột nhiên quay sang Tiêu Cảnh hỏi: "Vị hôn thê của ngươi dạo gần đây có bận không?"
Tiêu Cảnh sững người, rồi mắt sáng lên: "Nàng chắc chắn có thời gian."
Ở Biện Kinh, các gia tộc thường định hôn sự từ sớm sau khi con cái phân hóa. Vị hôn thê của Tiêu Cảnh là trường hợp như vậy. Nhưng hôn sự này lại khiến thiên hạ xôn xao bàn tán.
Một người là kẻ ăn chơi trác táng, nhìn mảnh khảnh yếu ớt như thư sinh. Một người là nữ bộ khoái Khôn Trạch, chính trực cương nghị, truy án bắt tội không khoan nhượng.
Không ai hiểu vì sao hai nhà lại se duyên, mà đặc biệt là cả hai người đương sự lại chẳng ai phản đối, cứ thế cam chịu đến tận bây giờ.
Tiêu Cảnh giải thích: "Nàng chỉ còn thiếu một vụ đại án nữa là có thể thăng lên làm thông huyện."
Từ bộ khoái lên bộ đầu, sau đó mới tới thông huyện, đó là lộ trình thăng chức. Nhưng vì nàng chọn làm việc ở vùng nghèo, xa trung tâm nên không được gia tộc ủng hộ, còn bị chèn ép nhiều năm mới lên được bộ đầu.
Nghe Tiêu Cảnh có vẻ vội vàng trả lời, Mạnh Thanh Tâm trêu: "Ngươi đúng là nhớ nàng thật đấy, nhưng cứ ra vẻ đứng đắn, chẳng chịu đến gần mà lấy lòng."
Tiêu Cảnh ho khan, nghiêm mặt nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!