Chương 33: (Vô Đề)

"Ngươi nghĩ, chuyện này nên làm thế nào..."

Trong gian phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng mưa rơi lất phất bên ngoài, Thịnh Thập Nguyệt vùi mặt vào hõm vai của đối phương, hơi thở ấm áp phả nhẹ từng đợt, thổi bay mớ tóc rối nơi cổ Ninh Thanh Ca.

Mùi ẩm ướt hòa cùng mùi ngọt nhẹ của vải ngọt lặng lẽ lan ra trong không khí, từng chút từng chút một lấp đầy cả gian phòng, chầm chậm bám lên gối chăn, quấn lấy hai mắt cá chân đang lộ ra trong đêm hè oi ả, cùng bóng tối dung hòa làm một, giam cầm cả hai trong không gian mơ hồ này.

"Ta..."

Thịnh Thập Nguyệt th* d*c, giọng ngập ngừng, một lúc sau mới chậm rãi mở lời: "Ta không muốn nơi đó... tiếp tục tồn tại."

"Ừ." Ninh Thanh Ca dịu dàng đáp lại, bàn tay vẫn đều đặn vỗ nhẹ sau lưng nàng, như xua đi mồ hôi và sự ngột ngạt của đêm hè.

"Ta muốn cứu những đứa trẻ đó."

Ngữ điệu của Thịnh Thập Nguyệt chậm rãi, nhưng mang theo lạnh lẽo đọng lại từ tận đáy lòng.

Trong đầu nàng lại hiện lên hình ảnh cũ, những đứa trẻ gầy gò, vô cảm cởi áo trước mặt nàng, trong mắt không chút ánh sáng nào ngoài sự tuyệt vọng tê liệt, cùng với pho tượng đất nhỏ đặt ở một góc phòng âm u.

"Ninh Thanh Ca... Ngươi nói xem, trên đời này thật sự có thần linh sao?"

Giọng nàng như một lời thì thầm trong màn mưa.

Có lẽ... thật sự là hoàng tỷ đã đưa những đứa trẻ ấy đến trước mặt nàng?

Thịnh Thập Nguyệt vốn không tin thần quỷ. Nếu quả thực có thần, vì sao lại để hoàng tỷ nàng rơi vào kết cục như vậy? Nhưng giờ phút này, nàng lại khát khao thần linh tồn tại để nàng có thể dâng hương cầu nguyện, mong hoàng tỷ được thoát khỏi những trói buộc, không còn bị bùn lầy của nhân gian ăn mòn trong cõi âm u.

"Ninh Thanh Ca, ta... thật ra là một kẻ rất nhát gan."

Giữa cơn mưa bụi mờ ảo, nàng nói như vậy. Thân mình co lại trong vòng tay đối phương, mượn âm thanh của cơn mưa để che giấu những lời thật lòng tận đáy tâm can.

"Ta luôn luôn là kẻ nhát gan."

Nàng từng nấp sau lưng hoàng tỷ, mẹ, và tiểu dì, trốn trong thân phận của một kẻ ăn chơi vô lo vô nghĩ. Nhưng giờ đây, hoàng tỷ không còn, mẹ đã mất, tiểu dì cũng vì một lần sơ sẩy mà bị phạt nặng.

Nàng cứ ngỡ cuộc sống thái bình sẽ luôn tiếp diễn, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, vận mệnh liền lật sang một trang tối tăm.

Nàng có thể giả vờ không biết, cùng lắm thì ra lệnh đưa bọn trẻ trở về nhà, rồi vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng nàng đã nhìn thấy pho tượng ấy bị phủ bụi trong căn phòng tối, tượng trưng cho người từng được ca tụng, được gọi là ánh sáng bình minh của Đại Lương, giờ đây lại phải ẩn mình nơi tăm tối đến nhường ấy.

Nàng không thể hiểu nổi, luôn luôn hoang mang vì sao kẻ tội ác chồng chất vẫn ngồi ở nơi cao cao tại thượng, còn nàng chẳng làm gì cả lại bị đem ra phán xét?

Còn kẻ phát điên thì được tung hô, được gọi là vì dân vì nước?

Trên đời này... sao lại có thể buồn cười đến vậy?

"Điện hạ..." Cuối cùng, Ninh Thanh Ca cất giọng.

Nàng nhẹ nhàng vuốt lấy đuôi tóc đối phương, giọng dịu dàng mà vững vàng:."Trong mắt ta, điện hạ luôn là người rất dũng cảm."

Không giống như một lời an ủi, mà như một sự thật đã sớm được khẳng định.

Thịnh Thập Nguyệt khẽ bật cười giễu:

"Dũng cảm đến mức trở thành kẻ ăn chơi trác táng bị người ta chê cười sao?"

Ninh Thanh Ca hơi nghiêng đầu, cọ nhẹ má vào đỉnh đầu nàng, giọng trầm thấp: "Trong lòng ta, điện hạ vẫn luôn là ánh trăng thuần khiết không tì vết."

"Điện hạ là ánh trăng của ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!