Tối qua xảy ra chuyện, nên hôm nay Thịnh Thập Nguyệt dậy từ rất sớm. Vừa ăn cơm xong đã nghe tin Ninh Thanh Ca đã quay lại phủ.
Nàng bước ra cửa, nghĩ định tìm đối phương, nhưng lại thấy cửa phòng vẫn đóng chặt.
Người hầu gác ở sân nam vội bước lên hành lễ: "Điện hạ, tối qua mưa lớn, mấy chỗ trong cung bị sập mái, Ninh đại nhân vì bận chính sự nên bị ướt hết y phục, đành phải quay về phủ thay đồ. Một lát nữa người sẽ lại xuất môn làm việc."
Thịnh Thập Nguyệt gật đầu tỏ ý đã hiểu. Vốn định đứng đợi đối phương ra ngoài, nhưng chưa kịp quay người thì một gia nhân khác đã chạy tới:
"Điện hạ, Lục điện hạ đến."
Thịnh Thập Nguyệt hơi nhíu mày. Từ lúc nàng khai phủ đến giờ, Lục hoàng tỷ đến thăm chưa được mấy lần. Ánh mắt nàng liếc về phía cánh cửa vẫn đang đóng, mặt thoáng hiện vẻ khó chịu, rồi mới nói: "Đi thôi."
Dù sao trên danh nghĩa vẫn là tỷ muội, nếu Lục hoàng tỷ đã đến tận nơi mà nàng lại vờ như không hay, e là lại sinh ra chuyện rắc rối.
Vì không thường tiếp khách, chính đường phủ nàng cũng chẳng trang hoàng gì nhiều, chỉ bày vài chiếc bàn ghế vuông tầm thường, thoạt nhìn giống hệt nhà dân bình thường, nghiêm túc đến mức chẳng giống nơi ở của hoàng nữ.
Gia nhân bưng trà lên, đặt cẩn thận ở bàn bên. Một phụ nữ trung niên ngồi ngay ngắn bên cạnh, mỉm cười gật đầu với người hầu, vẻ ngoài rất nhã nhặn thân thiện.
Người đó chính là Lục hoàng nữ đương triều của Đại Lương – Thịnh Hiến Âm.
Nếu Thịnh Thập Nguyệt giống hoàng đế ba phần, thì Thịnh Hiến Âm lại là bản sao hoàn hảo của mẫu phi mình, mặt tròn, da trắng, vẻ ngoài hiền lành dịu dàng. Nàng mặc triều phục cổ áo thêu rồng xanh đá, tay cầm quạt xếp, trông hệt như một văn nhân Giang Nam nho nhã.
Thấy Thịnh Thập Nguyệt đến, nàng lập tức đứng dậy mỉm cười: "Cửu hoàng muội."
Nghe giọng nàng, Thịnh Thập Nguyệt bỗng thấy toàn thân khó chịu. Nàng ghét nhất kiểu người giả tạo, ra vẻ đạo mạo như thế này.
Nhưng người ta đã đứng trước mặt rồi, nàng không thể làm như không thấy, đành gượng cười kéo môi đáp lại: "Lục hoàng tỷ."
"Không mời mà đến, làm phiền hoàng muội nghỉ ngơi rồi."
Thịnh Hiến Âm cười nhẹ, lại nói: "Bổn vương có chuyện gấp cần thương lượng với Ninh đại nhân. Nhưng gần đây Ninh đại nhân vất vả vì quốc sự, bổn vương mấy lần tìm đều không gặp. Vừa rồi xe ngựa đi ngang, thấy nàng vào phủ, nên tiện thể vào thảo luận rồi cùng vào cung luôn. Vừa không làm lỡ việc, vừa sớm giải quyết chuyện này."
Vài năm trước, Thịnh Hiến Âm đã được phong vương cùng với Bát hoàng nữ, nên tự xưng là "bổn vương".
Lời nàng nói cũng có lý, Thịnh Thập Nguyệt chỉ đành mỉm cười giữ phép tắc.
Không bao lâu sau, Ninh Thanh Ca cũng ra khỏi phòng. Thịnh Hiến Âm lập tức vượt qua Thịnh Thập Nguyệt, bước tới gần đối phương và lặp lại lời vừa nói.
Ninh Thanh Ca không còn cách nào khác, đành gật đầu đồng ý. Sau đó, ánh mắt nàng chuyển sang nhìn Thịnh Thập Nguyệt, dịu dàng dặn dò:
"Tối qua mưa lớn, sáng nay sương lạnh còn chưa tan, điện hạ nếu muốn ra ngoài, nên khoác thêm áo choàng kẻo nhiễm lạnh."
Giọng nàng đổi hẳn tông, khi nhìn về phía Thịnh Thập Nguyệt, cả vẻ lạnh lùng nơi chân mày cũng như tan biến, đôi mắt đen láy như ngọc chỉ phản chiếu hình bóng nàng ấy.
Cho dù là người mù cũng nhận ra Ninh Thanh Ca đối xử với nàng khác biệt.
Cơn bực bội mơ hồ trong lòng phút chốc tan biến, Thịnh Thập Nguyệt ho một tiếng, định mở miệng. Nhưng Thịnh Hiến Âm đã chen lời.
"Ta đúng là hồ đồ, thân là tỷ tỷ lại không bằng Ninh đại nhân chu đáo."
Nàng quay đầu nhìn Thịnh Thập Nguyệt, giả vờ quan tâm: "Hoàng muội mau khoác thêm áo đi."
Thái độ này nhìn vào, ai không biết còn tưởng Ninh Thanh Ca và Thịnh Hiến Âm là phu thê, đang cùng nhau quan tâm đứa em gái nhỏ kia vậy!
Thịnh Thập Nguyệt mặt lập tức sầm xuống.
Thịnh Hiến Âm vẫn chưa dừng lại:
"Ninh đại nhân bận trăm công nghìn việc, cũng không nên chậm trễ, kẻo nhỡ mất giờ tốt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!