Đêm đến,
Bên trong Ỷ Thúy Lâu.
Đèn lồng đỏ treo cao, vài thiếu nữ đứng tựa bên lan can tầng hai, cười đùa ném khăn xuống. Trong lâu vang lên tiếng cười nói ríu rít, tiếng chén rượu va chạm lanh canh, nhộn nhịp đến tận đêm khuya.
Tầng một sảnh lớn, Mạnh Thanh Tâm và Tiêu Cảnh hiếm khi cùng nhau ngồi lại. Hai người nghiêng người dựa vào thành ghế, trong mắt đã vương men say, nhưng vẫn trò chuyện cười đùa không dứt.
Người ngồi cạnh nghe đến mê mẩn. Vừa thấy hai người tạm dừng lời, liền vội vàng nâng bầu rượu lên rót đầy ly cho họ, sốt ruột giục: "Mau nói đi, rốt cuộc Cửu điện hạ nhìn ra đầu mối từ đâu vậy?"
Mạnh Thanh Tâm cố ý làm bộ làm tịch, cúi đầu nhấp một ngụm, thong thả thưởng thức, rồi mới mở miệng:
"Cửu điện hạ là ai chứ?"
"Tuy chẳng ham học sách vở, nhưng ăn chơi đánh cược lại tinh thông không sót thứ gì. Chuyện về bức họa của Phạm Tử Thành xưa nay truyền lưu vô cùng ít ỏi, nhưng với điện hạ mà nói, bất quá chỉ là trò tiêu khiển."
"Trước đó đã tinh tế xem qua vài bức thật, nên vừa nhìn thấy bức giả kia liền cảm thấy có chỗ không ổn."
Nói đến đây, nàng cố tình dừng lại, khóe môi cong lên một nụ cười đầy ẩn ý, ánh mắt đảo một vòng xung quanh.
Mọi người nghe thế, lòng hiếu kỳ như mèo cào, mấy ngày nay đã sớm nghe tin đồn Cửu điện hạ tinh mắt vạch trần bức họa giả mạo, lại chẳng rõ nội tình. Giờ cuối cùng cũng có thể nghe người trong cuộc kể lại tỉ mỉ, lại còn từ chính miệng người đoạt giải trong lần thi họa hôm ấy, ai mà không sốt ruột?
"Bà cô à, ngươi đừng úp úp mở mở nữa!"
Mọi người cười mà như mếu.
Mạnh Thanh Tâm làm bộ uể oải, nghiêng người tựa vào thành ghế, ngón cái và ngón trỏ chụm lại khẽ nhấc, rõ ràng là ra hiệu có bạc thì nói tiếp.
Tiêu Cảnh bên cạnh cũng không can ngăn, chỉ nghiêng đầu, để mặc nàng giở trò.
Mọi người hiểu ý, người rút một tờ, kẻ rút hai tờ ngân phiếu, nhét cả đống vào tay Mạnh Thanh Tâm, nhao nhao van nài: "Mau kể đi!"
Lúc này Mạnh Thanh Tâm mới chậm rãi kể lại mọi chuyện, thêm mắm dặm muối, miêu tả sinh động như thật. Nàng không quên nhấn mạnh vai trò của Thịnh Thập Nguyệt, còn khéo léo khen nàng một phen. Đến đoạn cuối, lại cười nhạt, mỉa mai: "Không biết Hứa Chính Minh tìm đâu ra cái bức họa đó, có cả báu vật trong tay mà còn không nhận ra."
Mọi người nghe đến đây, vừa cảm khái bức họa quá thần kỳ, vừa bật cười chế nhạo.
Đột nhiên, Mạnh Thanh Tâm hỏi: "Các ngươi có muốn nhìn thấy bức họa đó không?"
"Dĩ nhiên là muốn rồi!" Mọi người đồng thanh.
Mạnh Thanh Tâm liếc quanh một vòng, hạ giọng nói: "Mấy ngày trước Cửu điện hạ vô tình nhắc đến, có ý định đem bức họa đó ra ngoài đấu giá."
Có người thắc mắc: "Điện hạ đâu có thiếu tiền, vì sao phải bán tranh?"
Mạnh Thanh Tâm lập tức trợn mắt: "Tiền thì nàng không thiếu, nhưng nàng thấy Hứa Chính Minh chướng mắt. Vật gì qua tay hắn, nàng đều không muốn giữ. Lần trước khúc khúc và cây tỳ bà cũng đều đem bán cả đấy thôi."
Mọi người nghe xong đều gật gù tỏ ý hiểu, lại tám chuyện thêm một hồi rồi mới lần lượt rời đi. Không bao lâu sau, việc này liền lan khắp Ỷ Thúy Lâu, hôm sau đã thành trò cười của cả Biện Kinh.
Còn Hứa Chính Minh bị chọc tức đến mức nằm trên giường giậm chân đấm ngực thế nào, không ai rõ. Chỉ biết trong phủ của Bát hoàng nữ hôm đó, truyền ra không ít tiếng đập phá đồ đạc.
Vài ngày sau, Mạnh Thanh Tâm lại lan tin Thịnh Thập Nguyệt đem bức họa gửi ủy quyền cho Ỷ Thúy Lâu bán đấu giá, ai ra giá cao nhất thì được.
Vì thế, bức chân tích hiếm có của Phạm Tử Thành, từng gây náo loạn vì bị mạo danh, nay lại được trịnh trọng treo ở lầu một của Ỷ Thúy Lâu.
Khách khứa tấp nập kéo đến, ngoài chiếc thuyền nhỏ giữa hồ, tất cả các ghế lô đều chật kín.
Có người thật lòng muốn sưu tầm, có kẻ chỉ đến xem náo nhiệt, cũng có những kẻ mang mục đích khác, nhưng ai cũng tuyên bố phải đoạt cho bằng được bức họa này.
Thịnh Thập Nguyệt cùng hai người bạn đã sớm từ cửa sau vào ngồi kín một ghế lô, ai nấy đều không muốn bỏ lỡ màn kịch hay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!