Chương 28: (Vô Đề)

Lại qua mấy ngày, thư từ từ Nam Cương mà Thịnh Thập Nguyệt mong đợi cuối cùng cũng đến tay nàng, sau một hành trình dài đằng đẵng.

Cửa thư phòng đóng kín, Khúc Lê tự mình canh giữ trước tiểu viện. Theo tiếng dao rọc giấy lướt qua mặt thư, tờ thư được gấp kỹ kia cuối cùng cũng được lấy ra.

Thịnh Thập Nguyệt không vội mở ra ngay, mà đứng yên tại chỗ chốc lát, sau đó mới thở ra một hơi, chậm rãi mở tờ thư ra. Nàng trước hết cúi xuống ngửi nhẹ, rồi mới tập trung tinh thần đọc tiếp.

Ngoài dự đoán, tiểu dì không hề nhắc đến Ninh Thanh Ca quá nhiều, mà chỉ giải thích sơ lược biến cố ở Nam Cương. Bà nói bản thân không có gì nghiêm trọng, chỉ là tình hình khi ấy quá bất ngờ, nên mới dẫn đến thế cục ấy, bảo nàng đừng quá lo lắng.

Sau đó lại như thường lệ dặn dò nàng chú ý thân thể, chỉ là lần này, lại đặc biệt dặn thêm một câu, nếu có thể, vẫn nên tìm vài vị danh y xem qua, chớ để việc kéo dài lâu ngày.

Nhưng chỉ mấy dòng trong trang thư đầu ấy, đã khiến Thịnh Thập Nguyệt cau mày.

Bởi nàng biết rõ, thư hồi âm này được viết sau khi tiểu dì bại trận ở Nam Cương. Nhưng nàng sớm đã phái người gửi thư đi, mà người phụ trách cũng chưa từng nói có việc trì hoãn gì trên đường. Điều đó có nghĩa là tiểu dì đã sớm nhận được tin, nhưng không lập tức hồi âm như mọi lần trước.

Khoảng thời gian đó, rốt cuộc tiểu dì đang nghĩ gì? Lưỡng lự điều chi?

Tuyệt đối không thể lấy lý do là bị việc công thành của Nam Man làm chậm trễ. Thịnh Thập Nguyệt rất rõ bản thân trong lòng tiểu dì có địa vị thế nào. Huống hồ Khúc Lê từng kể, tiểu dì từng có lần đích thân cưỡi ngựa dẫn binh, giữa quân vụ cấp bách vẫn nghĩ cách viết thư hồi âm nàng ngay trên lưng ngựa, không để chậm trễ lấy nửa khắc.

Cho dù thật sự gặp lúc Nam Man công thành, thì sau khi đẩy lui quân địch, tiểu dì cũng sẽ lập tức gửi thư cho nàng tuyệt đối không thể nào cứ thế gác lại.

Huống hồ việc thân thể nàng, tiểu dì đã sớm biết. Trước đây, vì Thịnh Thập Nguyệt luôn không màng ngôi vị hoàng đế, nên bà cũng không ép, nhiều lắm chỉ là nhắc nhở nàng chú ý sức khỏe. Cho dù không chịu chữa, cũng không thể để tổn thương căn nguyên, giảm tuổi thọ. Vậy mà lần này lại đột nhiên nhắc lại chuyện đó, thái độ so với trước càng kiên quyết hơn nhiều.

Thịnh Thập Nguyệt không khỏi siết chặt sợi dây đeo hình kỳ lân nơi cổ, các đốt ngón tay cọ xát lên hoa văn khắc, ép ra chút đau đớn.

Không thể có chuyện thư bị giả mạo trên cả hành trình, ngoài nàng, tiểu dì và hai người truyền tin ra, không ai biết đến nội dung. Người truyền tin là tử sĩ của Diệp gia, theo tiểu dì vào sinh ra tử nhiều năm, tuyệt đối không thể phản bội.

Hơn nữa, thư tín giữa hai người còn có mật ước riêng, cách gấp giấy, loại mực sử dụng tất cả đều là tiểu dì dặn riêng. Mỗi bức thư đều phải gấp ba lần, và mực phải là loại đặc chế từ một tiệm mực nhỏ trong kinh thành, có mùi hương riêng biệt, sau nửa năm mới phai. Nếu thiếu một trong hai điểm này, đó chính là thư giả.

Thịnh Thập Nguyệt đã kiểm tra rất kỹ không có gì sai sót. Vậy thì... rốt cuộc là vì sao?

Ngón tay nàng đè mạnh lên miếng ngọc trụy, lật sang tờ giấy thứ hai. Trên đó chỉ có một hàng chữ ngắn ngủn: "Ninh Thanh Ca sẽ không làm hại ngươi."

Nét chữ cuối như dừng lại rất lâu, đầu bút lông ép xuống giấy lưu lại vết mực rất sâu, bên cạnh còn lấm tấm vài giọt mực nhỏ có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó, vị Võ An Quân luôn sát phạt quyết đoán, đứng trước bàn trầm ngâm rất lâu, cuối cùng vẫn không viết thêm lời nào.

Bức thư này, chẳng những không xua tan được nghi ngờ trong lòng Thịnh Thập Nguyệt, mà ngược lại khiến đầu óc nàng càng thêm rối bời.

Rõ ràng nàng đã hỏi rất nhiều trong thư, chẳng hạn như Ninh Thanh Ca có phải từng dính líu gì với Diệp gia hay không? Có thể tin được nàng ta không? Bao giờ tiểu dì trở về, để giúp nàng giải quyết mối hôn sự vô lý này? Nhưng tiểu dì chỉ trả lời bằng một câu mơ hồ như thế.

"Sẽ không làm hại ngươi." Vậy nghĩa là có thể tin tưởng? Nếu thật sự là vậy, sao không nói rõ ràng, thậm chí...

Ánh mắt nàng rơi về phía bên cạnh bàn nơi đặt con dao găm được gửi cùng thư. Đó là một thanh chủy thủ dài chỉ bằng một bàn tay, không hề có hoa văn hay trang trí nào, vỏ đao mỏng, chuôi đao cũng nhỏ, có thể giấu kín trong giày mà không để lại dấu vết.

Người đưa tin nói, đây là dao tiểu dì đặc biệt nhờ người chế tạo, dặn nàng lúc nào cũng mang theo, để phòng thân.

Nếu đã có thể tin tưởng, sao lại còn đưa cho nàng một món vũ khí phòng thân?

Càng nghĩ, Thịnh Thập Nguyệt càng thêm hoang mang. Ngón tay đặt trên miếng ngọc trụy dần siết chặt đến nỗi in hằn vệt mờ hoa văn.

Lẽ nào là... "Ninh Thanh Ca sẽ không làm hại nàng", nhưng lại không thể hoàn toàn tín nhiệm?

Hay là... nàng vẫn phải đề phòng một điều gì đó, một người nào đó khác?

Thịnh Thập Nguyệt càng nghĩ càng đau đầu, hận không thể cưỡi mây phi ngựa đến Nam Cương ngay lúc này, túm lấy cổ áo tiểu dì mà hỏi cho ra lẽ.

Ánh nắng ngoài cửa sổ nghiêng dài vào thư phòng, bóng của cây trụ thành đổ dài trên mặt đất, dần lan đến bên mắt cá chân của Thịnh Thập Nguyệt. Mọi chuyện vẫn rối như tơ vò, không cách nào gỡ nổi, cuối cùng, nàng vẫn giống như thường lệ, đốt hết thư tín, không để lại lấy một mảnh tro.

Khúc Lê lúc này mới đẩy cửa bước vào, thấy nét mặt Thịnh Thập Nguyệt đầy u uất, liền lên tiếng dò hỏi.

Thịnh Thập Nguyệt không trả lời ngay, chỉ trầm ngâm hồi lâu, rồi thở dài nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!