Đợi đến khi bóng dáng của Mạnh Thanh Tâm và Tiêu Cảnh dần khuất xa, Ninh Thanh Ca mới mở miệng hỏi lại: "Phu nhân?"
Thì ra không chỉ Mạnh Thanh Tâm và Tiêu Cảnh, mà ngay cả Ninh Thanh Ca cũng là lần đầu tiên hôm nay nghe thấy cách xưng hô này. Chẳng qua lúc trước còn có người ngoài, nàng không tiện đề cập, giờ mới có cơ hội nhắc đến.
Thịnh Thập Nguyệt lại tỏ ra rất hợp tình hợp lý, nhướng mày hỏi lại: "Sao nào, gọi không được hả?"
Nên biết Mạnh Thanh Tâm và Tiêu Cảnh vừa rồi ở lại thêm một lúc, nếu thấy bộ dạng hiện tại của nàng thì chắc sẽ càng thêm kinh ngạc, rõ ràng chỉ là một câu hỏi nhẹ nhàng của Ninh Thanh Ca, vậy mà nàng đã trừng mắt lườm, nếu giọng Ninh Thanh Ca mà có hơi không đúng, rất có thể nàng đã gọi người hầu đến bắt bọn họ đổi cách xưng hô rồi.
May mà Ninh Thanh Ca từ trước đến nay luôn giữ tính khí ôn hòa với nàng, nắm lấy tay nàng, nhẹ giọng dỗ dành:
"Gọi thì gọi, chỉ là ta nhất thời chưa phản ứng kịp thôi."
"Ta thấy ngươi phản ứng nhanh lắm ấy chứ." Thịnh Thập Nguyệt rõ ràng không tin lời nàng.
Ninh Thanh Ca nhìn nàng có chút bất đắc dĩ. Không biết có phải vì vội vàng trên đường hay không, búi tóc cài ngọc trâm hơi rối, một lọn tóc rũ xuống giữa trán, tà áo tím viền vàng làm lộ ra vẻ uy nghi ban đầu giờ đây lại tan rã, không ngờ lại mang chút phong tình nhu hòa.
Thịnh Thập Nguyệt quay đầu đi, nói:
"Nếu ngươi không thích, ta sẽ bảo bọn họ đổi cách gọi."
Thật quá đáng mà, Thừa Tướng đại nhân rõ ràng đã nhượng bộ rồi, chẳng qua không nói ra thôi, vậy mà nàng còn ép người ta đến mức phải thừa nhận rõ ràng, thậm chí đem chuyện đó ra làm điều kiện.
Ninh Thanh Ca chỉ có thể gọi: "Tiểu Cửu."
Thanh âm của nàng vốn như suối lạnh trong trẻo, giờ hơi nâng cao giọng một chút, cuối âm như tiếng bướm đậu khẽ lên lá trúc, dịu dàng mà đầy dung túng.
Nàng tiếp tục: "Ta thích."
Như để nhấn mạnh, nàng kéo nhẹ Thịnh Thập Nguyệt lại gần, trán chạm trán, chóp mũi chạm chóp mũi, để đối phương thấy rõ nét chân thành và niềm vui trong mắt mình, nói: "Nếu ngươi cũng chịu sửa miệng, vậy thì…"
Lời còn chưa dứt, đã bị Thịnh Thập Nguyệt đẩy ra. Sợi tóc bên tai nàng khẽ lay động, khuôn mặt ửng đỏ, xấu hổ nói: "Ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ thấy các nàng cứ gọi "Thừa Tướng đại nhân, thừa tướng đại nhân" mãi, nghe mới lạ quá nên mới bảo họ sửa miệng thôi!"
Rõ ràng là chính nàng gây chuyện trước, lại bắt người ta phải tỏ rõ tâm ý. Đến khi đối phương thuận theo, nàng lại giống như con mèo nhỏ bị chọc trúng, bắt đầu lùi bước.
Ninh Thanh Ca đã có chút kinh nghiệm với kiểu "giả vờ ngây ngô" của nàng, biết là chưa đến mức "xù lông" nên hỏi tiếp: "Thế còn "tẩu tẩu"? Cũng thấy quá mới lạ à?"
Vừa nãy còn hớn hở khi nghe gọi là "phu nhân", giờ lại bắt đầu chột dạ. Thịnh Thập Nguyệt bối rối, nghiến răng đáp cứng: "Cũng thế!"
Ánh mắt nàng đảo qua, muốn giành lại thế chủ động, liền nói: "Hiện tại ngươi đã là thê tử của ta, các nàng gọi ngươi một tiếng "tẩu tẩu" thì có gì không đúng? Đó vốn là lẽ thường!"
Không biết Mạnh Thanh Tâm nếu nghe thấy thì có chê là càn quấy hay không, nhưng Ninh Thanh Ca thì không hề. Đối phương càng hung dữ, nàng lại càng dịu dàng, thậm chí còn phụ họa: "Tiểu Cửu nói rất đúng, nên như vậy."
Tính tình của Thịnh Thập Nguyệt có thể bị chiều hư thành thế này, thật sự không thể không kể đến công của Ninh đại nhân.
Người kia hừ nhẹ một tiếng, không ngờ lại coi như chấp nhận.
Ninh Thanh Ca mỉm cười, lại kéo nàng trở vào lòng, khoảng cách vừa tách ra nay lại lập tức bị lấp kín, quần áo dính sát vào nhau.
Nàng hơi ngẩng đầu, môi lướt qua vành tai đối phương, như vô tình lại đầy chủ ý, thì thầm: "Phu nhân Tiểu Cửu khát rồi, Tiểu Cửu có muốn đút một ngụm không?"
Thịnh Thập Nguyệt lúc đầu còn chưa hiểu, chỉ cảm thấy hơi thở nóng rực của đối phương phả nơi tai, đến khi ý thức được thì lập tức định giơ tay đẩy ra, vừa ngượng vừa giận: "Ninh Thanh Ca, ngươi không đứng đắn!"
Ai ngờ người kia đã sớm đoán trước, trực tiếp bắt lấy tay nàng. Thịnh Thập Nguyệt không thể đẩy ra, trái lại bị kéo lại gần hơn.
Cánh cửa tròn bên cạnh bị va phải, mảnh trúc lay động phát ra tiếng sột soạt, Ninh Thanh Ca bị ép dựa vào tường trắng, còn Thịnh Thập Nguyệt thì áp lên người nàng.
Hơi thở Thịnh Thập Nguyệt khựng lại, không phân biệt rõ được đối phương vốn đã tính toán sẵn hay chỉ là hứng khởi bộc phát nhưng rõ ràng nơi này được chọn quá khéo, bên trái là cửa tròn không ngăn trở, bên phải là cửa sổ đá khắc hoa, các nàng như bị kẹp trong một khoảng vừa đủ để tránh ánh nhìn của người khác.
"Điện hạ," Ninh Thanh Ca nhẹ giọng gọi, như đang dò hỏi, nhưng nàng đã chủ động đến mức này, sao còn có thể để Thịnh Thập Nguyệt từ chối?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!