Chương 23: (Vô Đề)

Cửu điện hạ rốt cuộc đã trả thù Ninh Thanh Ca như thế nào?

Thấy mình không thể rời đi được, nàng liền sai người đem gối đầu của Ninh Thanh Ca chuyển sang phòng khác, muốn ép nàng ta phải dọn ra ngoài ngủ.

Lúc đầu nàng còn tỏ vẻ khí thế lẫm liệt, nằm bò trên ghế trúc bập bênh, vươn tay chỉ trỏ khắp nơi, kiêu ngạo vô cùng.

Ninh Thanh Ca cũng không cản nàng, chỉ lo đi tắm. Đến khi lau khô tóc quay lại, người còn chưa bước vào cửa, đã nghe thấy bên trong vang lên những tiếng r*n r* khó chịu.

Nằm lâu thật sự không thoải mái. Dù có lót thêm đệm mềm thế nào, thì cũng không bằng thân thể ấm áp, mềm mại làm đệm như trước. Nếu là trước đây chưa từng được hưởng thụ, có lẽ Thịnh Thập Nguyệt còn cố ngủ được, nhưng sau đêm đó, nàng có nằm kiểu gì cũng thấy khó chịu vô cùng.

Thịnh Thập Nguyệt cố chịu đau, lăn qua lộn lại. Ban đầu còn nằm sấp bình thường, sau lại lấy cả chăn đệm ép dưới người, cố nghiêng người ngủ thử. Nhưng làm cách nào cũng không dễ chịu hơn, tức giận đến mức đem luôn cả gối đầu đè xuống, nhưng kết quả lại quá cao...

Phiền chết đi được!

Nếu giờ có thể xoay người, Thịnh Thập Nguyệt hận không thể từ đầu giường lăn một vòng đến cuối giường, rồi lại lăn về chỗ cũ cho hả giận.

Ban đêm oi nóng tan dần, gió lạnh lùa qua khung cửa sổ. Ngoài sân, hoa hải đường đã bắt đầu tàn, cánh hoa rụng xuống đầy đất.

Ninh Thanh Ca rốt cuộc cũng đẩy cửa bước vào, không thèm nhìn Thịnh Thập Nguyệt lấy một cái, liền đi thẳng đến chiếc bàn thấp đối diện giường, nơi nàng đặt mấy quyển sách còn chưa đọc xong ban ngày.

Thịnh Thập Nguyệt vừa nhìn thấy nàng, ánh mắt liền sáng lên, tầm mắt dõi theo từng bước di chuyển của nàng. Thấy đối phương chẳng thèm để tâm đến mình, nàng buồn bực gọi một tiếng:

"Ninh Thanh Ca."

Người kia vẫn không quay đầu, chỉ để lại bóng lưng thanh mảnh.

Thịnh Thập Nguyệt liền nâng cao giọng: "Ninh Thanh Ca!"

Khi Thịnh Thập Nguyệt lên tiếng, luôn có một vẻ đầy khí thế như thể đó là điều hiển nhiên, khiến người khác thấy nàng kiêu ngạo nhưng lại không phản cảm, có nét giống như sư tử con giả vờ làm cao, trông đáng yêu hơn là khó ưa. Nhưng hiện tại, tình thế đã khác. Người kia không còn chịu nhường nàng như trước nữa.

Ninh Thanh Ca chỉ chậm rãi lật sách, cúi đầu như đang chăm chú đọc.

Thịnh Thập Nguyệt bĩu môi. Sao nàng lại không hiểu, đối phương rõ ràng đang cố tình làm lơ mình. Nàng liền đổi sang giọng nhẹ nhàng hơn, gọi:

"Ninh đại nhân..."

Bắt đầu thấy hối hận rồi. Biết vậy lúc trước đừng cố "trả thù" Ninh Thanh Ca như thế. Dù sao cũng phải chờ nàng qua thời gian này cái đã...

Nàng đáng thương gọi thêm lần nữa: "Ninh Vọng Thư..."

Thì ra nàng vẫn nhớ được tên tự của đối phương, chỉ là bình thường không chịu gọi mà thôi.

Ninh Thanh Ca khựng lại một thoáng, rốt cuộc cũng xoay người lại, ánh mắt vẫn ôn hòa nhã nhặn như thường, nhưng lại lộ ra một chút xa cách không rõ ràng.

Nàng hỏi: "Điện hạ?"

Đuổi người ra là nàng, giờ muốn gọi người trở về cũng là nàng.

Thịnh Thập Nguyệt có chút ngượng ngùng, ấp úng nói: "Giường này... hơi cứng."

Ninh Thanh Ca ra vẻ không hiểu, còn ân cần hỏi: "Vậy ta gọi người mang thêm đệm cho điện hạ nhé?"

Thịnh Thập Nguyệt ấm ức đáp: "Như thế lại quá nóng."

Nàng chỉ mặc một lớp y phục rộng mỏng, nghiêng người nằm trên đệm, cổ áo chưa cài kỹ, vừa rồi lăn qua lộn lại làm lộ ra nửa vai, xương quai xanh nổi lên một đường cong mảnh mai. Khóe mắt còn vương lại chút đỏ hồng vì khóc khi bôi thuốc ban nãy. Hoa hải đường ngoài cửa chưa bị đêm hè cuốn đi, lại như dừng lại trên người nàng.

Ninh Thanh Ca hoảng hốt trong thoáng chốc, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, nói: "Vậy thì điện hạ đợi một chút."

"Đợi gì?" Thịnh Thập Nguyệt ngơ ngác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!