Người tới, quả nhiên là Ninh Thanh Ca.
Ánh mắt nàng lướt qua thân người đang nằm bất động, gương mặt thanh nhã không giấu nổi vẻ đau lòng, dịu dàng gọi: "Tiểu Cửu."
Người đang mê man không đáp lại, vẫn còn đang mắc kẹt trong cơn mộng mị rối ren, như bị bóng đè dây dưa không dứt.
Ninh Thanh Ca nhìn mà nóng ruột, dùng mu bàn tay đặt lên trán nàng, nóng cao đến dọa người.
Nghĩ kỹ cũng phải. Đêm qua Thịnh Thập Nguyệt ngâm mình trong hồ nước lạnh lâu như thế, sau đó còn bị nàng đổ nửa thùng nước ấm lên người, hàn khí chưa kịp tan hết. Nếu chỉ quanh quẩn trong phòng nghỉ ngơi thì không sao, nào ngờ đúng lúc ấy bị Thánh Thượng gọi đi, kinh hoàng, rồi chịu phạt, khiến hàn khí thừa cơ xâm nhập.
Mồ hôi không ngừng tuôn ra, tấm vải mỏng dưới thân đã ướt đẫm từng mảng. Ninh Thanh Ca cau mày, biết cứ để thế này thì không ổn, phải nghĩ cách hạ sốt, rồi tìm cách cho Thịnh Thập Nguyệt tỉnh lại uống thuốc.
Ánh mắt nàng chuyển sang cái hộp gỗ trên bàn tròn gần đó, là đồ Khúc Lê chuẩn bị. Từ khi Thịnh Thập Nguyệt vào cung, Khúc Lê đã luôn ở ngoài đợi tin. Vừa nghe nàng bị phạt roi, lại phải ở lại cung qua đêm, chân tay liền mềm nhũn vì hoảng hốt. May mà có Ninh Thanh Ca ở đó.
Triều thần Đại Lương đều làm việc ở Chính Sự Đường phía ngoài hoàng cung, muốn vào cung thì phải qua Ngọ Môn, nhưng khoảng cách không hề gần. Càng có phẩm vị cao thì chỗ làm việc càng gần Tuyên Chính Điện, để tiện bề báo cáo với bệ hạ.
Ninh Thanh Ca vào cung từ trước, không hề biết Thịnh Thập Nguyệt bị gọi đến, rõ ràng là bệ hạ cố ý giấu nàng. Đến chiều nàng mới nhận được tin, chỉ có thể viện cớ công vụ kéo dài thời gian, rồi nhờ Khúc Lê lấy cớ đưa đồ, mang hộp gỗ vào cung. Sau đó lại vòng vèo nhờ Ngự Lâm Quân, tìm cách tiến vào Cảnh Dương Cung.
Thu lại suy nghĩ, nàng xoay người đi ra ngoài. Không cần tìm lâu, như thể quá quen thuộc nơi này, chẳng mấy chốc đã mang về một chậu nước giếng mát.
Ngọn nến cắm bên giá đồng phát ra ánh sáng mờ, chiếu rọi căn phòng âm u. Tấm vải trắng thấm nước, bọt nước rơi xuống chậu đồng bùm bùm, rồi nàng vắt nhẹ, dùng ngón tay thon dài nhéo lấy, nhẹ nhàng đặt lên trán người kia.
"Ưm..." Người mê man cảm nhận được mát lạnh liền nghiêng đầu về phía nàng, mơ mơ màng màng cọ tới, suýt nữa vặn cổ cũng không hay biết.
Ninh Thanh Ca cúi đầu, mắt rũ xuống, gương mặt dưới ánh nến dịu dàng trầm tĩnh. Nàng nâng tay còn lại đỡ lấy đầu đối phương, chậm rãi lau sạch mồ hôi lấm tấm.
Thịnh Thập Nguyệt hừ một tiếng, rồi dụi đầu vào lòng bàn tay nàng.
Nhìn mà thấy xót.
Rõ ràng nên được người nâng như mèo con ôm trong lòng, giờ lại hôn mê, hơi thở yếu ớt, khiến ai nhìn cũng không đành lòng. Nghe đám cung nhân kể lại, Ninh Thanh Ca đã không nhịn được mà lo lắng. Huống hồ chính nàng còn từng nắm qua thân thể này.
Nghĩ tới lúc trước ở thư phòng, quỳ mới một lúc đã rơi nước mắt, đầu gối sưng đỏ, cứ khóc nhè như trẻ con, ngày mai không biết có còn bò nổi khỏi giường không.
Tấm vải trắng được giặt lại, lau thêm vài lần, cuối cùng cũng tới lượt quần áo trong.
Tay Ninh Thanh Ca hơi dừng lại. Nói thật, cũng chẳng phải chưa từng nhìn. Đêm đó ở Ỷ Thúy Lâu, đối phương tuy say rượu, nàng lại tỉnh táo, sớm đã nhìn qua đủ mọi nơi, thậm chí lúc Thịnh Thập Nguyệt đập đầu vào tường, người lau người thay đồ cũng là nàng. Nhưng mà...
"... Nước... nước..." Thịnh Thập Nguyệt bất ngờ phát ra âm thanh, cắt ngang dòng suy nghĩ.
Nhiệt độ trên trán đã hạ chút ít, có vẻ không còn mê man như trước.
Ninh Thanh Ca lập tức bỏ tấm vải trắng sang bên, xoay người tới bàn tròn.
Tuy là chỗ ở tạm, nhưng không sơ sài. Trên bàn còn có cả trà ngon đang hâm nóng, ly tách đầy đủ.
Chỉ vừa mới tỉnh, cơn đau đã ập tới. Thịnh Thập Nguyệt vô thức r*n r*, khó nhọc mở mắt, thấy trước mắt lờ mờ bóng dáng người nọ, áo váy trắng tinh, tôn lên đường nét uyển chuyển.
Nàng không phân rõ được, đây là mơ hay thật?
Miệng khô khốc, nàng khẽ mấp máy môi, giọng khàn khàn gọi: "... Hoàng tỷ?"
Người Biện Kinh ai chẳng biết, vị "phế thái nữ" ấy thích nhất là mặc áo trắng. Có lần ngồi xem múa ở trà lâu, bị sĩ tử nhập kinh thi trông thấy, còn tưởng là tiên nữ hạ phàm, chỉ dám xa xa ngắm nhìn cả buổi. Mãi đến khi có người tiết lộ thân phận, hắn mới tỉnh ra, còn tấm tắc khen: "Thái nữ điện hạ như thanh phong lộng nguyệt, có phong tư chi lan ngọc thụ."
Nhưng người vừa quay đầu lại, rõ ràng là một người khác.
Ánh mắt đầy mong chờ vụt tắt, Thịnh Thập Nguyệt xấu hổ lắp bắp: "Thừa tướng đại nhân..."
Gương mặt Ninh Thanh Ca vẫn như thường, nhã nhặn lạnh nhạt, không lộ ra chút khác thường. Nàng chỉ "ừ" một tiếng rồi bước đến đưa ly trà:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!