Chương 20: (Vô Đề)

"Cửu điện hạ, mời."

Nghe tiếng gọi, Thịnh Thập Nguyệt đang ngồi trên giường gỗ như bị điện giật, giật mình bật dậy, rồi miễn cưỡng chống chân đứng lên.

Tuy Thánh Thượng gọi nàng vào cung từ sáng sớm, nhưng từ phủ đến hoàng cung phải mất một quãng đường dài, lại thêm vài lần trì hoãn, cho nên tới được nơi thì trời đã xế trưa. Còn chưa bước vào điện đã có người truyền lời, Thánh Thượng còn đang bận xử lý chính sự, bảo nàng chờ thêm một lúc. Vậy là cái "một lúc" ấy lại kéo dài thêm nửa ngày.

Thịnh Thập Nguyệt theo sau người hầu dẫn đường, ánh mắt đảo quanh khắp nơi, trong lòng chợt dâng lên cảm giác hoảng hốt. Cái nơi mà nàng từng sống mười mấy năm trời này, giờ đây bỗng xa lạ như cách nhau một đời.

Có lẽ bởi từ khi rời khỏi, nàng hiếm khi trở về, nhưng cũng không đến mức lạ lẫm thế này. Cảm giác như chính mình cố ý vứt bỏ quá khứ, không muốn hồi tưởng chút nào, đem nơi chốn này phủ kín bụi thời gian, đẩy vào một xó tăm tối trong ký ức.

Thịnh Thập Nguyệt bặm môi, nào ngờ cắn trúng ngay vết thương, đau đến mức rùng mình một cái.

Tất cả đều là tại cái con rùa đen đội than đá kia, Ninh Thanh Ca! Cắn nàng thành ra thế này, nếu để Thánh Thượng nhìn ra, chẳng phải lại thêm phiền toái? Nàng chỉ có thể vội vàng tô chút son lên che đi dấu vết, mong là giấu được.

Quành qua hành lang gấp khúc lát gỗ mun đen, bước lên bậc thềm bạch ngọc, trước mắt liền bị cái bóng của cung điện đồ sộ phủ kín. Dưới mái ngói lưu ly, chuông đồng leng keng vang lên theo gió, làm lũ chim sợ hãi bay tán loạn.

Vừa bước vào điện, Thịnh Thập Nguyệt lập tức quỳ sụp xuống, trán chạm nền đá lạnh, giọng rõ ràng vang lên: "Thần nữ Thịnh Cửu bái kiến mẫu hoàng, kính chúc mẫu hoàng vạn phúc."

Phía trước im phăng phắc, chỉ có thể nhìn xuyên qua rèm mã não và hạt châu, thấy một nữ nhân gần bảy mươi tuổi ngồi trên chiếc giường La Hán bằng gỗ tử đàn. Giường ba mặt vây kín, trang trí hồi văn viền mép, đệm lót gấm quý, dưới chân còn có bệ đá hình vỏ sò, phía sau dựng tấm bình phong gỗ nam in hình lưu ly.

Người kia mặc cung trang thêu rồng đơn giản, lưng đeo ngọc trắng, tay cầm sách, đang cúi đầu đọc chăm chú, chẳng hề có vẻ gì để ý đến sự có mặt của nàng.

Thịnh Thập Nguyệt biết chưa được cho phép thì không thể tự tiện đứng dậy, đành giữ nguyên tư thế quỳ. Đám cung nhân xung quanh không ai dám nhắc nhở, tất cả đều cúi đầu im lặng, mặc kệ không khí trầm mặc như sương giá lan ra từng tấc.

Ánh sáng mặt trời xiên nghiêng vào, phản chiếu lên tờ sách đang lật dở.

Người hầu vừa định kéo sa mỏng che nắng, thì người kia đã ngẩng đầu.

Mái tóc tuy điểm bạc, nhưng gương mặt được chăm sóc kỹ lưỡng, nhìn qua chỉ như phụ nhân bốn mươi tuổi. Chỉ khi nàng nhướng mắt lên, nơi đuôi mắt mới hiện ra ít nếp nhăn, đôi lông mày mảnh cong, ánh mắt đơn phượng mang theo áp lực khiến người đối diện lạnh cả sống lưng.

"Tiểu Cửu tới?" Giọng điệu nhàn nhạt, không rõ cảm xúc.

Thịnh Thập Nguyệt lập tức lại cúi đầu dập trán một cái, hô to lần nữa:

"Vâng, thần nữ Thịnh Cửu tới thỉnh an mẫu hoàng, kính chúc mẫu hoàng vạn phúc."

Đối phương vẫn chưa lên tiếng, chỉ nhìn nàng chăm chăm, ánh mắt u tối như đang suy ngẫm điều gì.

Hai đầu gối Thịnh Thập Nguyệt đã bắt đầu tê rần, nhưng nàng vẫn cố chống đỡ, không để thân mình đổ nghiêng. Nàng đã quen với chuyện này, mẫu hoàng chưa từng thích nàng. Từ sau khi mẹ nàng qua đời, hai người hầu như chẳng gặp nhau, một tháng mười ngày cũng khó mà được thấy mặt. Sau khi mẫu hoàng dọn vào nội cung sâu kín, trừ khi có chuyện quan trọng, Thịnh Thập Nguyệt chưa từng chủ động bước chân vào đây.

Lần này bị gọi vào cung, nàng biết rõ lý do. Dạo này nàng làm việc hơi… quá tay, làm cho mẫu hoàng không vừa mắt.

Hôm nay, e là khó mà thoát được nhẹ nhàng.

Trán chạm nền đá lạnh, từng đợt tê buốt truyền lên óc, Thịnh Thập Nguyệt bắt đầu ngẩn người, miên man nghĩ đến cuộc đời mẫu hoàng.

Mẫu hoàng nàng Thịnh Lê Thư – là vị đế vương truyền kỳ nhất Đại Lương hiện tại.

Mẫu phi của nàng xuất thân thấp kém, chỉ là con gái một viên tiểu quan ngũ phẩm. Vận số ngút trời mới được tuyển vào cung, ba năm không được sủng hạnh, mãi đến khi đi tránh nóng ở ngoài thành, vô tình được vua để mắt, rồi may mắn mang thai long chủng.

Nhưng như vậy chẳng tính là gì. Tiên đế có rất nhiều con, trong đó không ít người thông minh xuất chúng. Có vị công chúa mới tám tuổi đã được đại nho thu làm đệ tử, thái tử lại càng văn võ toàn tài, mới mười sáu đã có thể thay vua giám quốc, được yêu mến vô cùng.

Mà cũng chính vì vậy mà họ vấp ngã, tài giỏi quá dễ bị đố kỵ. Các hoàng tử khác liên thủ, mượn cớ một vụ th*m nh*ng ở Duyện Châu để hạ bệ thái tử. Khi ấy, Thịnh Lê Thư thậm chí chẳng có cơ hội tranh ngôi, chỉ có thể giữ mình lạnh nhạt, không tham dự.

Tiên đế đã già, có lòng nhưng không đủ sức dẹp loạn, thành ra nội bộ triều đình tranh đấu không ngừng, máu mủ tương tàn, đất nước chia năm xẻ bảy, suýt chút nữa thì xã tắc diệt vong.

Không ai ngờ rằng chính Thịnh Lê Thư lại vào lúc rối ren nhất xuất thủ. Nàng một tay kéo Diệp gia và Ninh gia về phe mình, với tư thế sấm sét nhập triều, mạnh mẽ chấn chỉnh, thu gọn quyền lực trong tay.

Sau khi đăng cơ, nàng chăm lo chính sự, giao Ninh gia chấp chính, Diệp gia cầm quân, bắc đánh Hung Nô, nam bình Man tộc, từ một nước đang tan rã dựng lại cơ đồ phồn vinh, ghi tên vào sử sách như một bậc minh quân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!