Hôm nay trời nắng gắt.
Mấy hôm liền không mưa, sân mã cầu khô khốc, cỏ úa ngả rạp, mềm oặt như sắp khô héo. Dù từng cơn gió có lướt qua, cũng chẳng khiến cái nóng thuyên giảm là bao.
Giữa bãi cỏ rộng, hai phe kỵ sĩ cưỡi trên những con tuấn mã cao lớn.
Một bên mặc hắc y, một bên vận đỏ rực phục sức bắn cung. Người phía trước khí thế lạnh lẽo, cử động gọn gàng, còn bên kia lại mang vẻ lười nhác, nhất là người cầm đầu Thịnh Thập Nguyệt, tay cầm cúc côn khảm đá quý, cổ đeo vòng vàng chói mắt, thoạt nhìn chẳng giống người đi đánh mã cầu, ngược lại cứ như tiểu tổ tông nhà ai đi xuân du ngắm cảnh.
Trọng tài ở giữa dùng sức ném bóng ra, vó ngựa lộc cộc dồn dập, lập tức lao theo trái cầu vải ngũ sắc đang lăn tròn.
Trận đấu lúc đầu chưa quá gay gắt, chỉ có đám Diệp Lưu Vân phía trước thử thăm dò, mà Thịnh Thập Nguyệt và Khuất Ngọc hai người dẫn đầu thì vẫn chậm rãi đi ở phía sau, chưa vội ra tay.
Thậm chí, họ còn có thời gian trò chuyện giữa trận đấu.
Thịnh Thập Nguyệt kéo dây cương, tuy đang giữa sân đấu nhưng thần sắc vẫn lười nhác như cũ, nàng nghiêng đầu nhìn đối phương, hỏi: "Khuất tiểu thư từ bao giờ lại hứng thú với đám ăn chơi trác táng chúng ta?"
Việc này quả thật kỳ lạ. Tuy Hứa gia và Khuất gia đều thuộc ba nhà công lớn trong triều, nhưng văn võ xưa nay thường đối đầu, ngoài công vụ trong triều ra thì gần như không qua lại, chuyện này cũng ảnh hưởng đến việc giao tế giữa con cháu hai bên.
Khuất Ngọc và Hứa Chính Minh xưa nay thậm chí chẳng thèm gật đầu chào nhau, càng đừng nói chuyện hợp tác giúp hắn hả giận.
Cho nên vừa rồi Thịnh Thập Nguyệt dù đoán tới đoán lui, cũng không thể nào nghĩ được lại là Khuất Ngọc đứng phía sau vụ đá dế.
Khuất Ngọc siết chặt cúc côn trong tay, đối mặt với câu hỏi của nàng, chỉ lạnh lùng đáp: "Mấy hôm trước trong trận mã cầu, điện hạ không chỉ đắc tội với mình Hứa Chính Minh đâu."
"A?" Thịnh Thập Nguyệt càng thêm nghi hoặc.
Nàng chẳng qua chỉ chơi một trận mã cầu thôi mà, kết quả không chỉ chọc giận Hứa Chính Minh, lại vướng cả Ninh Thanh Ca, giờ đây ngay cả Khuất Ngọc cũng nhảy ra?
Nàng thật chẳng biết nên cười hay khóc, trong lòng bắt đầu có chút hối hận. Biết thế hôm đó nàng nên nằm trên giường giả bệnh, tránh xa trò vui ấy cho rồi.
Không phải vì sợ, chỉ là thấy quá uổng công. Từ trước đến nay nàng không phải chưa từng làm chuyện còn quá quắt hơn, nhưng chưa lần nào xui tận mạng như lần này chẳng những chưa chơi vui đã bị cắt ngang, lại rước vào một đống rắc rối dây dưa không dứt, đến nghe lén một câu cũng thành họa, bây giờ lại vô duyên vô cớ thêm một kẻ địch?
Thịnh Thập Nguyệt thật sự nghĩ không ra, lại hỏi: "Ta rốt cuộc đã làm cái gì?"
Chuyện gì mà có thể khiến Khuất Ngọc bỏ qua kỳ thi võ cử quan trọng, cùng Hứa Chính Minh bắt tay?
Nhưng điều Thịnh Thập Nguyệt càng muốn biết hơn là...
Bát hoàng tỷ có ra tay hay không.
Khuất gia xưa nay luôn là thế lực thân cận Bát hoàng tử, mỗi lần hành động đều ít nhiều có liên quan đến phe này. Hơn nữa, nhìn chuỗi sự việc trước đó, nào là thuê người đóng giả danh môn, ngụy tạo cổ họa, thiết kế âm mưu, lại còn kiếm đâu ra loại dược khiến dế phát điên chỉ trong thời gian ngắn… Những chuyện này rõ ràng không phải vài người có thể làm được trong chớp mắt.
Khuất Ngọc hình như đoán được suy nghĩ của nàng, hừ lạnh một tiếng:
"Điện hạ nếu muốn biết..."
Nói chưa dứt câu, nàng đã vung cương thúc ngựa, lao thẳng ra phía trước, chỉ để lại một câu vọng lại.
"... thì cứ thắng ta trước đã."
Khí thế nàng bừng bừng, như một thanh kiếm sắc xé rách không khí. Cúc côn trong tay vung xuống, lập tức giật được quả cầu từ côn của đối phương, cũng tuyên bố trận mã cầu thực sự bắt đầu.
Cả sân sôi trào. Mọi người lập tức thúc ngựa đuổi theo. Hồng y và hắc y bay phần phật, vó ngựa như sóng tràn mặt cỏ, tiếng gió rít vang bên tai, cúc côn va chạm tạo thành từng âm vang giòn giã.
Trừ Khuất Ngọc, hai người còn lại bên nàng cũng là con cháu nhà Khuất, tuy chỉ hơi kém hơn nàng một bậc, nhưng đủ để áp chế Diệp Lưu Vân và Mạnh Thanh Tâm ở hai cánh, khiến họ khó lòng tiếp cận.
Một chiếc cúc côn khảm đá quý vút lên từ phía sau, là Thịnh Thập Nguyệt đã cưỡi ngựa đuổi kịp. Tay trái nàng ghì dây cương, người nghiêng hẳn sang một bên, cây côn trong tay len qua khe hở đối phương bỏ sót, nhẹ nhàng hất quả cầu bay ngược về sau.
Nhưng Khuất Ngọc làm sao chịu để nàng cướp cầu trước mắt? Lập tức ngửa người đảo thân, côn dài đâm ra tranh đoạt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!