"Giống hệt gà mái mẹ bảo vệ gà con."
"Được lắm, Ninh Thanh Ca, bản cung hảo tâm che chở ngươi, ngươi lại dám cười nhạo bản cung giống gà mái mẹ?!"
Lửa giận còn chưa tan, một cơn sóng mới lại cuộn lên, Thịnh Thập Nguyệt trừng mắt, trong nháy mắt liền bốc hỏa.
Người bên cạnh lại nở nụ cười, nơi khóe môi mang theo ý cười ôn hòa, thành khẩn nói: "Đa tạ điện hạ."
Một câu bất ngờ khiến con mèo xù lông khựng lại giữa chừng, Thịnh Thập Nguyệt lộ ra vẻ lúng túng không tự nhiên, cứng đờ nói: "Có gì mà cảm tạ? Ngươi và ta... dù sao cũng là thê tử ta danh nghĩa, ta che chở ngươi là lẽ đương nhiên."
Ngồi trên xe, Diệp Lưu Vân im lặng bĩu môi.
"Vậy sao..." Ninh Thanh Ca rũ mắt xuống, nụ cười nơi môi nhạt dần, khẽ nói, "Vậy cũng phải cảm ơn điện hạ, bởi vì... rất hiếm có người đối tốt với ta như vậy."
Câu nói sau nhẹ dần, không mang theo bi thương, càng không oán trách, chỉ nhẹ tựa gió thoảng, tựa như chạm khẽ đã tan đi.
Trong xe ngựa ánh sáng mờ nhạt, khiến thân hình gầy gò ấy như tan vào bóng tối, rõ ràng người vẫn y nguyên như cũ, đến cả y phục cũng chẳng đổi, vậy mà khí chất đã hoàn toàn khác biệt. Ban nãy vẫn còn là lạnh lùng xa cách, giờ lại nhu nhược yếu ớt như một tia sáng mong manh.
Thịnh Thập Nguyệt đưa tay sờ mũi, cơn giận cũng theo đó mà tan đi.
Tuy bản thân không được mẫu hoàng sủng ái, nhưng dù gì cũng có mẹ ruột, có tiểu dì che chở. Còn Ninh Thanh Ca... Năm xưa Ninh gia tan nát, nàng phải chịu bao khổ sở, nay lại cô độc một mình trong triều đình, đến cả một quan viên tứ phẩm cũng dám lấn lướt nàng.
Thịnh Thập Nguyệt không giỏi ứng phó với bầu không khí như vậy, nghiêng đầu nhìn ra ngoài rèm xe, chỉ nói: "Sau này có ai dám ức h**p ngươi, cứ đến tìm ta."
Sắc mặt Ninh Thanh Ca dịu lại, ý cười chợt lóe rồi tan, đáp: "Chuyện lần này chỉ là ngoài ý muốn, bình thường họ đối với ta vẫn còn coi như kính trọng."
Nhưng sau chuyện vừa rồi, Thịnh Thập Nguyệt chỉ cảm thấy nàng đang cố tỏ ra mạnh mẽ, chẳng hề lên tiếng an ủi nữa, âm thầm quyết định sẽ cho Diệp Lưu Vân đi dò la lại mọi chuyện, nếu do nàng khơi lên thì không thể để một mình Ninh Thanh Ca gánh lấy.
Xe ngựa đi qua đoạn ngõ tối, rồi đến Tây phường, cảnh náo nhiệt lại tràn vào lấp đầy khoang xe.
Hai người đều không nói gì. Thịnh Thập Nguyệt có chút ngượng ngùng, cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn sáng rỡ phản chiếu lên gương mặt nàng, khiến nàng trông càng diễm lệ. Đôi mắt phảng phất ánh lam, trong suốt như nước.
Ninh Thanh Ca tuy im lặng, nhưng ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên người đối phương. Đôi mắt đen như mực, tà váy phủ xuống nhuộm thành một lớp bóng.
Một người là hoàng nữ nổi danh ăn chơi trác táng bị người đời giễu cợt, một người là thừa tướng đại nhân được khắp triều văn võ kính ngưỡng, vốn dĩ là hai loại người không bao giờ có thể nhắc đến cùng nhau. Nhưng hiện tại, hai người lại cùng ngồi trong khoang xe nhỏ hẹp, không rõ ai cao quý hơn ai, không rõ ai đục ai trong.
Khoảng cách ngày xưa như cách trời, giờ chỉ cần nghiêng người nhẹ là có thể chạm được đầu ngón tay đối phương.
"Ninh Thanh Ca." Thịnh Thập Nguyệt bất chợt mở miệng, phá tan trầm mặc.
Ninh Thanh Ca hoàn hồn, nhìn sang nàng.
"Có muốn xuống đi dạo một chút không?" Thịnh Thập Nguyệt ngập ngừng rồi nói thêm: "Dù sao cũng không có chuyện gì gấp."
"Được."
Xe ngựa quẹo vào một hẻm nhỏ, Diệp Lưu Vân rút ra túi tiền đưa cho Thịnh Thập Nguyệt, sau đó hai tay khoanh trước ngực, tựa vào vách xe, ra hiệu sẽ không đi theo.
Thịnh Thập Nguyệt không nói gì thêm, chỉ kéo Ninh Thanh Ca đi ra khỏi ngõ nhỏ, men theo đại lộ mà bước.
Tây Phường về đêm càng náo nhiệt hơn ban ngày, khắp nơi là hàng quán rượu, người chen vai thích cánh. Có người chơi ném thẻ trúng bình rượu, có giấy màu, đèn lồng treo đầy đường, trẻ nhỏ ríu rít đòi đồ chơi, đôi lứa tay nắm tay đi dạo.
"Nơi này đông người, cẩn thận một chút." Thịnh Thập Nguyệt nghiêng đầu nhắc.
Có lẽ Ninh Thanh Ca hiểu nhầm, liền đưa tay ra sau, chủ động nắm lấy tay nàng, như thể muốn được dắt đi.
Thịnh Thập Nguyệt thoáng sững sờ, nhưng không hề đẩy ra. Hai bóng người sóng vai, chậm rãi chìm vào biển người huyên náo.
"Đại... Ninh..." Thịnh Thập Nguyệt vốn định gọi tên nàng, nghĩ lại không ổn, bèn đổi giọng: "Ngươi có tên tự không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!