Chương 130: Phiên ngoại 11

Mặc dù đã sớm lên kế hoạch sửa sang, nhưng cũng không thể hoàn toàn chu toàn. Vào đúng ngày Ninh Thanh Ca chạm mặt Thịnh Thập Nguyệt, buổi tối hôm đó Thịnh Thập Nguyệt lại đột ngột đến kỳ mẫn cảm.

Chuyện này thực sự khó giải quyết. Chung quanh toàn là Càn Nguyên, mà Thịnh Thập Nguyệt lại thuộc loại Khôn Trạch đỉnh cấp, cho dù là binh lính đã được huấn luyện nghiêm chỉnh cũng khó lòng không bị ảnh hưởng. Thêm nữa, lúc vội vàng xuất hành lại không mang theo nhiều đan được, nên đoàn người đành phải tìm một huyện thành gần đó để tạm nghỉ.

Tuy chỉ là một huyện thành nhỏ, nhưng vì nằm ngay ngã ba giao thương giữa Bắc – Nam, lại là đầu mối quan trọng, nên Di Lăng huyện náo nhiệt hơn hẳn những trấn bình thường.

Người bán hàng rong cất tiếng rao, thương đội giương cờ lũ lượt đi qua, bách tính chen chúc, vừa mặc cả vừa chuyện trò rộn ràng.

Thịnh Thập Nguyệt miễn cưỡng tựa vào đầu giường, tất cả cảnh ấy đều thu hết vào mắt, mà bản thân lại yếu ớt không thôi.

Không biết có phải vì bị nhiễm phải hương vị của Càn Nguyên hay không, lần này kỳ mẫn cảm của nàng vừa bộc phát đã đặc biệt khó chịu. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, thân thể đã gầy sút đi rõ rệt, thêm vào đó là làn da tái nhợt. Người vốn dĩ ở kinh thành nổi danh kiêu ngạo, thích ca hát nhạc vũ, giờ lại hóa thành bệnh nhân yếu ớt, ngày ngày chỉ có thể nằm chờ trong phòng kín bức bối.

Có lẽ vì uể oải mà càng thêm khó chịu, Thịnh Thập Nguyệt cuối cùng dịch tay, với sang chiếc bàn thấp bên cạnh. Nhưng đầu ngón tay chỉ chạm vào khoảng không lạnh ẩm.

Nàng ngẩn ra, rồi mới nhớ ra nước mật từ sáng sớm đã được thị tỳ mang đi cùng lúc với thuốc. Nàng vốn chán nản, thỉnh thoảng mới nhấp một hớp, nếu không phải Khúc Lê lo lắng người khác không tiện ra vào chăm sóc nên đã sai người mang thêm một ấm lớn, thì giờ nước ấy cũng sớm cạn sạch.

Nàng đưa mắt nhìn ra cửa sổ, tính toán còn nửa canh giờ nữa mới đến bữa trưa. Vốn dĩ là người lười nhác, chuyện gì cũng muốn có kẻ hầu hạ, vậy mà lúc này lại cố gắng gượng chống thân mình dậy. Nghĩ bụng mấy ngày nay quả thật ngột ngạt quá mức, chi bằng cứ ra ngoài đi một chút.

Cánh cửa gỗ bị nàng kéo mở, phát ra tiếng kẽo kẹt, khoác trên người chiếc trường bào trắng rộng, nàng bước ra ngoài.

Bước đi chậm chạp, không nhanh, cứ từ từ mà tiến về phía trước.

Mặc dù trong người có Hư Đan áp chế, nhưng thỉnh thoảng vẫn còn hương khí thoát ra không kìm nén được. Thịnh Thập Nguyệt lo lắng làm ảnh hưởng đến người ngoài, bèn vừa đi vừa lặng lẽ quan sát, kiềm chế hết mức.

Cũng nhờ vậy mà bắt được một vài âm thanh.

Hình như là giọng của Ninh Thanh Ca…

Trong lòng nàng chấn động, không hiểu sao liền dịch mấy bước sang gian phòng bên cạnh.

Có lẽ vì bên trong có người cảnh giác, giọng nói rất nhỏ, nhưng sao có thể thoát khỏi đôi tai của Thịnh Thập Nguyệt? Nàng từng học qua tuyệt kỹ "nghe xúc xắc" của người trong Thiên Môn, nên thính lực vượt xa người thường.

Tà áo rộng theo gió lay động, mấy lọn tóc cũng bay bay.

"Nếu theo ý đại nhân, chẳng qua hai ngày nữa chúng ta đã có thể tụ hội với Võ An Quân."

Nghe thấy câu này, tim Thịnh Thập Nguyệt chợt hẫng một nhịp, không khỏi càng tập trung lắng nghe.

Người kia giọng mang chút khó xử:

"Có thể, nhưng lịch trình này hơi quá gấp gáp. Chỉ sợ những người khác không theo kịp. Hơn nữa dọc đường không được nghỉ ngơi, nếu bị Lương Quân đuổi kịp, e rằng ngay cả sức chống đỡ cũng chẳng còn."

Lời vừa dứt, Ninh Thanh Ca cất giọng mát lạnh quen thuộc: "Điện hạ hiện nay tình trạng đặc biệt, ta lo cho sức khỏe của nàng. Đại phu ở Di Lăng huyện này không ai dùng được, chi bằng trở về dưới trướng Võ An Quân, ta mới có thể yên tâm."

Người kia do dự: "Nhưng mà…"

"Ý ta đã quyết." Ninh Thanh Ca dứt khoát cắt ngang.

Thịnh Thập Nguyệt nhíu mày, trong lòng lại nghĩ đến lời dặn dò của tiểu di. Trong tình cảnh này làm sao có thể thúc ngựa gấp rút mà quay về?

Người kia im lặng một lúc, cuối cùng thở dài: "Vậy cũng được… chỉ là đại nhân cùng Võ An Quân đại nhân đã có ước hẹn…"

Nghe đến đây, Thịnh Thập Nguyệt càng chăm chú.

Ninh Thanh Ca khoát tay, giọng có phần tùy ý: "Chẳng qua chỉ là một lần tranh đoạt vị trí mà thôi…"

Người kia không cam lòng: "Chúng ta vất vả lắm mới đi trước Võ An Quân một bước, giờ lại tự nguyện lùi về, chẳng phải khiến người khác chê cười sao?"

"Ta có thể dẫn đầu trước, thì cũng có thể vượt lên sau." Ninh Thanh Ca tự tin đáp, rồi dịu giọng an ủi thuộc hạ thêm vài câu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!