Không ai nghĩ được, Diệp Nguy Chỉ lại tạo phản.
Khi tin tức truyền về Biện Kinh, hơn nửa giang sơn của Lương Quốc đã rơi vào tay nàng ta. Bệ hạ nổi giận, lập tức hạ lệnh truy bắt Cửu hoàng nữ – kẻ đang nắm giữ một nửa huyết mạch nhà họ Diệp. Lúc này, người thân duy nhất của Diệp Nguy Chỉ còn ở trong tay, chính là Thịnh Thập Nguyệt.
Nhưng Diệp Nguy Chỉ đâu có sơ sót, sớm đã phái người báo tin. Vài ngày trước, nàng ta đã dặn Thịnh Thập Nguyệt lấy cớ đi săn để ra khỏi thành, rồi sai một ngàn tinh binh – vốn là lực lượng bí mật nàng ta lưu lại từ nhiều năm trước – hộ tống Thịnh Thập Nguyệt xuôi Nam.
Bệ hạ tức giận, lập tức điều ba ngàn cấm quân truy sát, quyết bằng mọi giá phải bắt Thịnh Thập Nguyệt về.
"Điện hạ, cẩn thận!"
Tiếng quát lo lắng vang lên, lưỡi đao sáng loáng vung chéo, chỉ nghe một tiếng chát chúa, thân đao chặn đứng lưỡi cửu hoàn đao đang bổ xuống.
Thịnh Thập Nguyệt ngồi thẳng trên lưng ngựa, một tay siết chặt dây cương, mồ hôi lạnh chảy xuống. Trong con ngươi xanh thẳm phản chiếu rõ ràng lưỡi đao kề sát gang tấc. Chỉ cần Diệp Lưu Vân chậm một giây, e rằng mạng nhỏ của nàng đã giao phó tại đây.
Diệp Lưu Vân không kịp trấn an, dồn sức ép lưỡi đao ra, rồi thúc ngựa xông tới chém ngược kẻ đánh lén.
Chung quanh, tiếng binh khí va chạm dồn dập, không khí nồng đặc mùi máu tanh.
Sắc mặt Thịnh Thập Nguyệt trắng bệch, càng lúc càng siết chặt dây cương. Con chiến mã dưới thân tuy dũng mãnh, nhưng bị vây khốn tứ phía, khó lòng lao thoát.
Lại thêm một nhát đao bổ xuống. Theo bản năng, Thịnh Thập Nguyệt nghiêng người né, nhưng vô tình kéo mạnh dây cương, khiến ngựa chồm lên, hí vang. May mà Diệp Xích Linh kịp vươn tay giữ chặt, bằng không đã nguy.
Nàng hoảng loạn như vậy, kỳ thật cũng chẳng trách. Sinh ra trong hoàng thất, lại được Võ An Quân tiểu di nuông chiều, từ nhỏ đến lớn đều được bao bọc. Dù bệ hạ từng giận lây vì chuyện Diệp Hoàng Quý Phi, nhưng từ khi Thịnh Thập Nguyệt phân hoá thành đỉnh cấp Khôn Trạch, thái độ của ngài đã dịu hẳn.
(Cho mấy người đẹp không hiểu chỗ này, tức là phiên ngoại cho chị Nguyệt nằm dưới á.)
Thử hỏi trong triều còn công chúa nào, vừa phân hoá đã được lập phủ, sống tự do ngoài cung, ngày ngày chơi bời cùng đám Càn Nguyên, thậm chí lui tới thanh lâu uống rượu? Chỉ có Thịnh Thập Nguyệt mà thôi.
Trường đao trong tay Diệp Lưu Vân lại vung lên, chém kẻ địch ngã khỏi ngựa. Nhưng nàng chưa kịp thở thì đã có kẻ khác lao đến. Nét mặt nghiêm nghị, nàng hô lớn:
"Xích Linh! Mau mang điện hạ phá vòng vây trước!"
Nhưng Diệp Xích Linh cũng lực bất tòng tâm, vừa định thoát thân thì lại bị vây chặt.
Bọn họ tuy đã rời kinh trước đó vài ngày, nhưng vì e sợ lộ diện trên đường lớn, đành men theo núi rừng vắng vẻ. Chốn này cây cối rậm rạp, đường hẹp khó đi, thường phải xuống ngựa chém cỏ mở lối, tốc độ bị chậm hẳn.
Trong khi đó, truy binh chỉ cần men theo lối mòn họ để lại, liều mạng đuổi theo. Thế nên, dù đi trước mấy ngày, cuối cùng vẫn bị bắt kịp.
Lại một tiếng hét thảm vang lên. Có người ngã ngựa, bị vó sắt giẫm nát, gào thét thảm thiết.
Thống lĩnh truy binh thấy tình thế bất lợi, lập tức quát lớn:
"Đừng phí sức với bọn chúng! Trước tiên bắt Cửu hoàng nữ!"
Lời vừa dứt, đám binh sĩ vốn đỏ mắt chém giết lập tức bừng tỉnh. Địch nhân ở đây không quan trọng – cái bệ hạ muốn chính là Diệp Nguy Chỉ thương yêu nhất, Cửu hoàng nữ!
Chúng liền hò hét thúc ngựa, chen chúc về phía Thịnh Thập Nguyệt.
Diệp Lưu Vân và Diệp Xích Linh gắt gao che chở hai bên, nhưng song quyền nan địch tứ thủ. Lực lượng hai người sao chống nổi vòng vây dày đặc, dần dần bị ép lui.
Bên cạnh, hộ vệ cũng bị tách ra.
Bất ngờ, một kẻ từ bên hông lao thẳng đến, đao chém về phía Thịnh Thập Nguyệt. Luôn luôn trầm ổn như Diệp Lưu Vân cũng biến sắc, vội vàng lao tới chắn trước nàng, cánh tay giơ ra.
Lưỡi đao chém trúng cánh tay, máu tuôn xối xả.
Địch nhân lập tức thấy cơ hội, hò hét vung đao chém tới, muốn phá vòng.
Diệp Xích Linh rối loạn cực điểm, nhưng bị kẻ khác giữ chặt, không sao ứng cứu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!