Chương 127: Phiên ngoại 8: 🔥

Chuyện cần làm trong ngày đã xong, Ninh Thanh Ca cùng Thịnh Thập Nguyệt xử lý công vụ sớm, tiện tay đem Thịnh Hoan Ý gửi cho Diệp Nguy Chỉ trong phủ, rồi trộm lấy nửa ngày nhàn rỗi.

Ba!

Quân cờ bạch ngọc rơi xuống bàn cờ, tiếng ngọc va vào mộc vang giòn tan.

Thịnh Thập Nguyệt ngồi nghiêng bên trái, một tay chống cằm, tay kia vốc quân cờ trong hộp, cầm lên rồi thả xuống nghe lách cách vang dội.

Đối diện, Ninh Thanh Ca không thúc giục, chỉ lặng lẽ ngồi nhìn nàng suy nghĩ.

Bên cạnh lư hương chầm chậm tỏa khói trắng, hương thơm lan tỏa khắp gian phòng.

Thịnh Thập Nguyệt chẳng mấy chuyên tâm, tùy tay nhặt một quân cờ ngọc, do dự đặt lên bàn. Còn chưa hạ xuống hẳn, lại dừng giữa không trung, suy tính rồi đặt trở lại chỗ cũ.

Ngược lại, Ninh Thanh Ca ra tay dứt khoát. Thấy Thịnh Thập Nguyệt đã hạ cờ, nàng liền lập tức rơi xuống một quân bạch tử, như thể sớm đã dự liệu bước tiếp theo của đối phương.

Thịnh Thập Nguyệt thoáng sững người, nhìn kỹ thế cục, mới phát hiện bản thân đã rơi đúng vào cạm bẫy của Ninh Thanh Ca, không còn đường xoay chuyển.

"Nàng…" Nàng bất mãn, cau mày. Từ lúc bắt đầu đến giờ, nàng đã thua hai ván liền. Tục ngữ nói quá tam ba bận, nhưng Ninh Thanh Ca một chút cũng không chịu nhường.

Ý nghĩ vụt qua, nàng liền giở trò vô lại. Đưa tay muốn lấy lại quân cờ vừa hạ, miệng lớn tiếng:

"Ta hạ sai rồi, chơi lại!"

Ninh Thanh Ca còn không biết nàng đang định giở trò gì sao?

Nàng nâng tay, gõ nhẹ lên mu bàn tay Thịnh Thập Nguyệt, giọng nhàn nhạt:

"Lạc tử vô hối."

Nhưng cái gọi là "đánh tay" kia chẳng có chút sức lực, chỉ như chạm nhẹ. Da dẻ Thịnh Thập Nguyệt vốn mịn màng, càng chẳng để lại dấu đỏ. Cái ôn nhu ấy ngược lại dung túng cho sự ngang ngược của Thịnh Thập Nguyệt, khiến Thịnh Thập Nguyệt chẳng những không dừng, mà còn ngang nhiên nhặt lại quân cờ của mình, tiện thể thẳng tay hất quân bạch tử của Ninh Thanh Ca về hộp.

Động tác lưu loát, hệt như đã luyện tập nhiều lần.

"Vừa rồi ta đặt sai, giờ đi lại một nước." Nàng nói, giọng vô lý mà vững vàng.

Ninh Thanh Ca bất lực, vốn xưa nay chẳng thể làm gì nàng, chỉ hạ giọng:

"Đồ vô lại."

Từ ngày đăng cơ đến nay, da mặt Thịnh Thập Nguyệt ngày càng dày. Không những chẳng thấy xấu hổ, nàng còn coi đó như mặc nhiên được cho phép. Khóe mắt cong cong, nàng cười hớn hở:

"Ta mặc kệ, ta muốn đánh lại."

Ninh Thanh Ca liếc nàng, cuối cùng vẫn dung túng.

Chỉ tiếc, sự nhượng bộ ấy không đổi được sự tiết chế từ Thịnh Thập Nguyệt. Người này vốn quen thói "được voi đòi tiên", đã được sủng ái liền kiêu ngạo, từng tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Quả nhiên, ngay trước mặt Ninh Thanh Ca, nàng lại đặt quân cờ vào chính vị trí trước đó, phá nát cái bẫy nhỏ mà Ninh Thanh Ca khéo léo giăng ra.

"Xong rồi, ta đã đi. Đến lượt nàng." Thịnh Thập Nguyệt ngẩng mắt, ánh nhìn đắc ý, lông mày giãn ra, gương mặt rạng rỡ không còn vương chút vẻ trẻ con.

Ninh Thanh Ca bình tĩnh quét mắt nhìn nàng, cuối cùng vẫn cầm quân cờ, hạ xuống một chỗ khác.

Thịnh Thập Nguyệt vốn đang tự đắc, thầm khen mình thông minh. Nhưng ngay giây sau, nụ cười trên mặt nàng liền cứng đờ.

Chỉ thấy nước đi ấy, liên kết cùng các quân khác, lập tức bày ra một thế trận chặt chẽ. So với vừa rồi còn lợi hại hơn, khiến nàng càng thảm hại hơn.

Hắc tử cùng bạch tử đan xen, sáng chói trên bàn cờ. Thịnh Thập Nguyệt tức giận ngẩng đầu, vừa khéo chạm ánh mắt Ninh Thanh Ca. Ánh nhìn kia như thể nói: "Vừa rồi ta đã tha cho nàng một lần, giờ là tự nàng chuốc lấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!