Chương 126: Phiên ngoại 7

Thời gian quay ngược về thuở niên thiếu của Thịnh Thập Nguyệt.

Năm đó, nàng vẫn còn cùng Tiêu Cảnh và đám bạn bè tụ tập suốt ngày, hoặc xem hí kịch, hoặc cưỡi ngựa phi nước đại khắp phố phường.

Một quả cầu vải ngũ sắc bị quất mạnh, lấy tốc độ cực nhanh lao thẳng vào khung thành, rồi rơi xuống mặt đất. Đám thiếu nữ liền vỗ tay hoan hô, tiếng cười giòn vang vọng khắp cả bãi cỏ.

Cách đó không xa, một nữ tử áo xanh không kìm được quay đầu nhìn lại, trong đôi mắt đen thẳm sáng như mực loé ánh sáng, bình thản quan sát cảnh tượng bên kia.

Chỉ thấy Thịnh Thập Nguyệt trong bộ kỵ xạ phục, dáng người cao ráo, một tay cầm dây cương, lưu loát xuống ngựa, gương mặt vẫn còn vương nét vui mừng.

Kia là Mạnh Thanh Tâm, nàng lập tức từ xa chạy lại, vừa đến trước mặt Thịnh Thập Nguyệt liền cao giọng cười nói:

"Thịnh Cửu, một cú vừa rồi ngươi đánh quá tuyệt! Tiêu Cảnh bọn họ trước đó còn huênh hoang, giờ thì thảm chưa!"

Đám người phía Tiêu Cảnh vốn đã bị thua, nghe vậy càng thêm bực bội, không cam lòng phản bác:

"Đó là Thịnh Cửu cùng Lưu Vân phối hợp tốt, thì liên quan gì tới ngươi? Ngươi vui mừng cái nỗi gì chứ!"

Mạnh Thanh Tâm chống nạnh, bộ dáng đắc ý mười phần:

"Chúng ta vốn là một đội! Có bản lĩnh lần sau cứ giành quyền thủ trước, rồi chọn Thịnh Cửu với Lưu Vân về phe các ngươi!"

Một câu nói nghẹn họng, mấy người kia chỉ đành miễn cưỡng buông một câu:

"Xem như vận khí của ngươi tốt!"

Nghe xong, Mạnh Thanh Tâm càng thêm hả hê, khoé miệng cười cong đến tận mang tai, thấy dáng vẻ tức tối của người ta càng đắc chí.

Thịnh Thập Nguyệt vốn lười tranh luận, khoát tay nói:

"Thôi, mau đi thu dọn một chút, lát nữa đến Phàn Lâu uống rượu."

Nàng dừng, rồi lại bổ sung:

"Ta mời."

Chỉ một câu, mấy kẻ ban nãy còn ủ dột lập tức hớn hở ra mặt, ríu rít khen ngợi nàng, chẳng khác nào đem Thịnh Thập Nguyệt tôn thành thần xạ thủ nơi thảo nguyên.

Thịnh Thập Nguyệt tuy tính khí ngang ngược, nhưng không hề cuồng vọng tự đại. Nghe đám kia tâng bốc quá lố, nàng vừa bực vừa buồn cười, thuận tay tung một cước đá Mạnh Thanh Tâm – kẻ hô hào khoa trương nhất.

Mạnh Thanh Tâm không tức giận, còn ôi một tiếng giả bộ đáng thương, dáng vẻ quái đản, khiến cả đám bật cười ha hả.

Một nhóm người vừa cười đùa vừa dìu nhau bước đi, chưa ra khỏi bãi cỏ thì đã thấy một tên gia nhân hấp tấp chạy đến, mặt mày hoảng loạn:

"Điện hạ, không xong rồi!"

Nụ cười trên mặt Thịnh Thập Nguyệt chưa kịp tan, đã thoáng sầm xuống:

"Sao?"

Gia nhân không dám chậm trễ, vội hô lớn:

"Thừa tướng đại nhân dẫn theo mấy vị đại thần trong triều đến đây rồi!"

Nghe vậy, nụ cười của Thịnh Thập Nguyệt cứng lại. Đám thiếu nữ lập tức ngừng cười, đồng loạt im bặt, giống như chuột gặp mèo, vội vã chạy tán loạn khỏi sân.

Còn lý do vì sao Ninh Thanh Ca xuất hiện ở đây, các nàng chẳng hề thấy kỳ lạ. Bởi từ sau khi Đại Lương khai quốc, trò đánh ngựa cầu đã vang danh khắp thiên hạ, từ hoàng đế, quan lại cho đến dân thường đều yêu thích. Đám đại thần cũng thường tụ tập rủ nhau ra ngoài thành chơi bóng ngựa.

Mà đồng cỏ nơi này lại gần Biện Kinh nhất, cỏ xanh mềm mại, không chút sơ sót, từ lâu đã trở thành chốn yêu thích của giới quý tộc kinh thành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!