Chương 3: Thanh Âm

"Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn xuất ngoại?"

"... Đúng vậy, ngươi nhỏ giọng một chút, không nên nhìn ta như vậy, bây giờ đứa bé đến phiên ngươi chăn sóc."

"... Cái gì mà nên hay không, chúng ta chưa từng có thỏa thuận này? Là nhà của ngươi dẫn đứa bé đi, còn để cho đứa bé mang họ Đào."

"Còn không phải bởi vì thế lực của cha mẹ ngươi và bản thân ngươi sao! Bây giờ cha ta đã qua đời, ta nói cho ngươi biết, bây giờ là trách nhiệm của ngươi!"

"Hừ, ta vô trách nhiệm sao? Nói làm như là ngươi đã nuôi dưỡng đứa bé kia vậy, ngươi cũng chỉ giao cho ba của ngươi, bây giờ ba của ngươi mất rồi, ngươi liền ước có thể vứt bỏ gánh nặng này..."

"Ngươi nói nhỏ một chút..."

Thanh âm ngoài cửa lúc cao lúc thấp, giống như lò xo, quá cao thì đè thấp xuống, sau khi thấp xuống lại nhảy lên cao. Mà lại càng ngày càng sắc nhọn, không muốn nghe thấy cũng không được.

Phòng của Đào Trân Trân là khu nhà cũ, chỉ có một phòng ngủ một phòng khách, dọn dẹp sạch sẽ văn nhã, rèm in hoa, thảm bông dệt tay, chậu hoa nhỏ tinh xảo. Khắp nơi đều là hơi thở ấm áp.

Đào An Chi một mình trong phòng ngủ, bên ngoài hai người lớn cho rằng cửa đóng lại, bọn họ có thể ở trong phòng khách không hề kiêng dè mà thảo luận về số phận của nàng.

Đào An Chi nghĩ: Nếu như ta nghe không hiểu được nhiều chữ thì tốt rồi.

Ngồi ngồi, cảm thấy hơi nóng, kỳ thật quần áo Đào Trân Trân mua cho nàng đều mặc không tốt chút nào, ống tay áo và váy quá dài, cổ áo lại siết chặt. Nàng biết có cái điều khiển màu trắng, nhấn một cái thì "Điều hòa" gì đó trên tường liền sẽ hoạt động, trong phòng liền sẽ lành lạnh.

Chỉ là giống như trong phòng khách.

Đào An Chi nghĩ: Nếu nàng cứ như vậy đi ra ngoài, hai người trong phòng khách có thể ngừng ồn ào không?

Bọn họ nhìn rất đẹp, nhưng giọng nói của bọn họ rất khó nghe.

Nàng đối với cha mẹ không có chút ấn tượng nào cũng không có khái niệm quá lớn, chẳng qua là các thẩm thẩm láng giềng trong thôn, luôn cằn nhằn những đứa trẻ trong nhà, lúc thì nói mặc quần áo không đủ, lúc thì nói ăn quá ít. Cha mẹ trên tàu cao tốc lại dùng giọng nói nhẹ nhàng an ủi đứa con bị say xe của họ.

Khi bọn họ đối mặt với đứa bé biểu lộ đều rất tự nhiên, chân thật. Thanh âm cũng vậy.

"Ông ngoại."

Đào An Chi cúi đầu gọi một tiếng vào không khí.

Nàng cúi đầu xuống, sờ sờ cái cặp hình bé thỏ con trên đầu gối, sờ sờ cái lỗ tai thật dài của bé thỏ con.

Nàng có thể giống như Alice trong truyện cổ tích không, bé thỏ con có thể nhảy lên hay không, đưa nàng tới trong hốc cây.

Nàng có thể biến thành tí hon hay không? Nếu như có thể, nàng sẽ trốn vào đó không bào giờ đi ra nữa.

Trốn cũng vô ích, hai người bên ngoài dường như đã muốn vạch mặt nhau.

"Ba mẹ ta cả đời dạy dỗ người, mỗi một đồng tiền kiếm được đều là thanh bạch, loại như gia đình ngươi, Trần Mộ Tề, cần ta nhắc nhở tổ tiên ba đời nhà ngươi đều là đào than đá sao? Kiếm được bao nhiêu đồng tiền đen tối? Nếu ta có giải pháp khác, sẽ để cho An Chi đi theo ngươi sao?"

"Đúng đúng đúng, các ngươi là dòng dõi thư hương, đứa bé kia hẳn là nên đi theo ngươi, gia tộc ta lòng dạ hiểm độc đen tối như vậy, sao có thể nuôi dưỡng đứa bé?"

"Trần Mộ Tề, ngươi có phải là nam nhân hay không, ngươi muốn ta từ bỏ tiền đồ? Ta không giống như ngươi, ta chỉ có bản thân..." Đào Trân Trân đã mang theo tiếng khóc nức nở.

Thanh âm Trần Mộ Tề bất đắc dĩ: "... Không phải ta không muốn, Trân Trân... Ta đã có bạn gái..." Tiếp theo hắn mở miệng: "Nếu không... Đưa đến..."

Thanh âm dần dần hạ thấp xuống.

Đào An Chi mãnh liệt che lỗ tai lại, đôi vai thật nhỏ run rẩy. Chỉ cảm thấy trong phòng càng ngày càng nóng, cổ áo càng ngày càng chặt, khó chịu đến làm cho người hoảng loạn, muốn hét lớn lên một tiếng.

Nàng không có kêu ra tiếng, mà là chuông cửa vang lên.

Tiếp theo nàng nghe được một thanh âm nhu nhuận trong trẻo: "Trân Trân, ta gọi điện thoại ngươi không có nghe máy, bệnh viện gởi hồ sơ các sinh viên muốn xuất ngoại phải điền vào đến ký túc xá..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!