Chương 97: (Vô Đề)

Thẩm Từ Thu và Tạ Linh trán tựa trán. Cái chạm khẽ ấy vừa nhẹ vừa sâu, khiến Thẩm Từ Thu trong khoảnh khắc sinh ra một loại xa lạ khó gọi tên.

Hai người kề sát quá gần, chỉ cần hơi nghiêng một chút, chóp mũi đã lơ đãng cọ vào nhau.

Hai mắt khẽ nhắm, nhịp tim đồng thời nhảy dựng. Cảm giác như từ trong mộng tỉnh lại, họ chậm rãi tách ra một khoảng.

Thẩm Từ Thu rũ mi, chỉ thấy chiếc khuyên tai kia như tăng thêm cảm giác tê dại, không dám lập tức ngẩng đầu. Mà Tạ Linh thì đã nhìn sang hắn.

Vừa nhìn liền bắt gặp gò má trắng ngọc của Thẩm Từ Thu lại bị nhuộm một tầng hồng nhạt. Sắc hồng kia tập trung nhiều nhất ở đuôi mắt nhàn nhạt như lau sạch sương tuyết, mềm mại, đáng thương, lại đáng yêu đến mức làm người ta siết lòng.

Không biết là vì lúc nãy bị cọ một cái, hay vì vừa rồi hai người kề đến hơi thở quấn nhau.

Cổ họng Tạ Linh khẽ động.

Tay y đang đặt sau gáy Thẩm Từ Thu không kìm được dịch tới trước, lướt nhẹ, gảy qua vành tai đeo khuyên mềm mại của người kia.

Chỉ hơi chạm một chút thôi và vành tai trắng nõn ấy lại đỏ bừng.

…Thật muốn khiến người này đỏ thêm nữa, muốn xoa hắn vào lòng n.g.ự. c mình, chỗ nào cũng không được chạy.

Nhưng khi Thẩm Từ Thu chịu không nổi mà run môi, bắt lấy cổ tay y, Tạ Linh mới luyến tiếc rời khỏi vành tai nóng rực ấy.

Tay y cũng không vội thu về. Tùy ý để Thẩm Từ Thu nắm, còn nhân cơ hội khảy một cái vào khuyên tai. Linh vũ khẽ lay động, nhẹ nhàng quét qua cổ thon dài của Thẩm Từ Thu.

Thẩm Từ Thu mím môi, liếc y một cái, rồi gạt phắt bàn tay gây họa kia ra.

Tạ Linh thì vòng tay quanh eo hắn lại vô cùng quy củ. Thẩm Từ Thu căng vai, Tạ Linh liền bế ngang hắn từ mép bàn xuống. Hai chân chạm đất, Thẩm Từ Thu vẫn còn hơi lâng lâng như thực như mơ.

Màu hổ phách trong mắt y sáng lấp lánh, đó là ánh nhìn của một loài ác điểu, tập trung, sắc bén, như trực tiếp khóa định con mồi.

Chỉ cần y cúi đầu xuống… là có thể nuốt trọn Thẩm Từ Thu vào bụng.

Thẩm Từ Thu không biết đuôi mắt mình cũng đỏ. Hắn chỉ biết lỗ tai bị chạm qua vẫn còn nóng ran.

Cũng may cái bàn đủ lớn, vừa rồi Tạ Linh đặt hắn xuống không làm đổ ly chén gì. Hai người ngồi lại, lặng lẽ uống nốt phần trà lạnh còn sót.

Thanh nhiệt, tiêu hỏa.

Từ đó về sau, Tạ Linh quả thực bắt đầu bế quan thường xuyên hơn.

Tu sĩ bế quan vài ba năm vốn không lạ, nhưng Tạ Linh thì ba bữa hai bữa lại ló ra "thở cái khí". Ngoài thiên phú tốt, còn có chút tâm tư muốn ở cạnh Thẩm Từ Thu nhiều hơn.

Bản tôn y về Vân Quy Tông, còn để lại một hóa thân ở Yêu Hoàng Cung, lúc ngủ lúc tỉnh, tỉnh thì cùng Khổng Thanh xử lý chính sự.

Tam hoàng nữ và Tứ hoàng t. ử gây hấn khắp nơi; Ngũ hoàng t. ử Tạ Tồi Viêm bên cạnh đã có Mị yêu làm nội ứng, mọi việc đều tiến hành đâu ra đó.

Thẩm Từ Thu cũng thường đóng cửa tu hành. Ở Vân Quy Tông, hiện tại gần như hắn và Tạ Linh thay phiên nhau xử lý mọi chuyện, thay phiên giải đáp nghi hoặc cho Tạ Yểm và Diệp Khanh.

Dù Tạ Linh không dùng kiếm, nhưng đạo lý tu hành rất nhiều thứ tương thông. Người ta nói: "Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành ở mỗi người", nhưng tầm nhìn của sư phụ cao hay thấp, môn đạo rộng hay hẹp lại khác nhau một trời một vực. Mà có thể bái một người như Tạ Linh làm thầy Diệp Khanh chẳng khác nào được mở cửa bước thẳng vào tòa nhà cao tầng rộng lớn.

Huống chi bên cạnh còn có Thẩm Từ Thu.

Ở chung càng lâu, hai tiểu hài t. ử càng không sợ hắn. Lá gan lớn đến mức dám kéo tay áo hắn mỗi khi chạy tới hỏi.

Hai tay áo, hai tiểu hài tử, mỗi bên một đứa. Ngửa mặt nhìn hắn bằng đôi mắt tròn xoe tràn đầy mong đợi.

Thẩm Từ Thu: "…"

Ngoài cửa, Tạ Linh dùng quạt xếp che nửa mặt, nhịn cười đến run vai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!