Chương 94: (Vô Đề)

Sau khi Tạ Linh giới thiệu xong các phúc lợi và nghĩa vụ của đệ tử trong tông môn, Biện Vân ban đầu còn ngây ra, dần dần lại nghiêm túc lắng nghe, đến cuối cùng thì thật sự hơi bất ngờ.

Nghe kỹ một hồi… ủa, sao nghe có vẻ không tệ lắm vậy?

Vị tông chủ này quả thật rất thẳng thắn, là kiểu người từng gây dựng cơ nghiệp từ đầu, nên càng hiểu rõ giá trị của nhân tài:

"Nếu huynh muốn tiếp tục phát triển, bên ta còn nhiều vị trí trống. Ta thấy huynh làm sơ cấp giáo tập đệ tử là rất thích hợp đó. Tiền lương mỗi tháng là thế này—"

Tạ Linh giơ tay ra áng chừng một con số, cười tủm tỉm. "Huynh thấy sao?"

Biện Vân hít sâu một hơi: Có tiền thật.

Một tông môn chỉ tầm trăm người mà đãi ngộ chẳng kém gì bốn đại tông, người lập ra đúng là có nội tình sâu dày.

Biện Vân tu hành gian nan, nhưng cũng không phải kiểu người chịu ngồi không. Tính hắn hơi cứng đầu, đã không làm thì thôi, đã làm là phải có việc gì đó khiến mình thấy có giá trị, thấy đời này không uổng phí.

Nếu rời Ngọc Tiên Tông, thì Vân Quy Tông đúng là nơi thích hợp với hắn. Nhưng Diệp Khanh lại khác.

"Ta xin phép sư phụ rời đi, ông ấy còn mừng, vì ta bị tàn phế rồi. Nhưng Diệp Khanh khác, nó là thiên tài kiếm đạo, trời sinh kiếm cốt. Một hạt giống tốt như vậy, tông môn nào chịu để đi? Nếu nó nhất quyết rời đi, chẳng khác nào phản bội tông môn, danh tiếng coi như tiêu tan. Không được đâu, ta còn định khuyên nó ở lại, suýt chút nữa bị các ngươi dụ dỗ rồi!"

Biện Vân nói, giọng có chút rối rắm.

Diệp Khanh nghe thế liền mở to mắt nhìn Tạ Linh với ánh mắt cầu cứu.

Tạ Linh thở dài, kéo vai cậu bé lại cho Biện Vân nhìn rõ mặt:

"Huynh muốn tốt cho hắn, thì cũng nên hỏi xem hắn nghĩ thế nào trước đã."

Biện Vân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương kia, cổ họng nghẹn lại, giọng cũng mềm đi:

"Nhưng… nó còn nhỏ…"

"Có trẻ con thật không hiểu chuyện, nhưng cũng có đứa biết suy nghĩ. Ta thấy Tiểu Diệp biết mình muốn gì."

Tạ Linh vừa nói vừa vỗ vai Diệp Khanh:

"Hơn nữa, nếu ở lại Ngọc Tiên Tông, có ai thật lòng vì nó mà giúp nó chọn con đường tốt nhất không?"

Diệp Khanh nghe vậy, mắt khẽ mở to, rồi dần dần xúc động, không nhịn được nghiêng đầu nhìn Tạ Linh.

Từ trước đến nay, chưa ai nói với hắn như thế.

Hắn vốn cần được che chở, nhưng cũng cần được tôn trọng. Giờ phút này, trong lòng Diệp Khanh như có làn sóng cuộn trào một thứ cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa sáng tỏ.

Đúng vậy, hắn biết mình muốn gì.

Hắn không dám chắc mọi lựa chọn đều đúng, cũng chẳng thể hứa không bao giờ hối hận.

Nhưng chỉ cần là do chính mình quyết định, thì dù kết quả thế nào, Diệp Khanh cũng không trách ai kể cả bản thân.

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn về phía Biện Vân.

Thẩm Từ Thu im lặng một lúc, rồi mới mở miệng:

"Giờ Ngọc Tiên Tông… chưa chắc còn là lựa chọn tốt đâu."

Biện Vân sửng sốt: "Ý ngươi là sao?"

Thẩm Từ Thu mặt không đổi sắc, giọng bình tĩnh:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!