Thẩm Từ Thu vốn cúi mắt, song chỉ dừng lại trong thoáng chốc đã cảm thấy như thể chính mình yếu thế trước, chỉ vì là người đầu tiên tránh đi tầm nhìn đối phương. Nghĩ vậy, hắn lại ngẩng đầu lên.
Hắn cố tình phớt lờ phân hồn đang đứng gần đến mức kề vai, ánh mắt thẳng hướng về phía cửa nơi Tạ Linh đang nghịch sáng mà bước tới.
Thẩm Từ Thu nhìn một lát, trong lòng cảm thấy có gì đó sai sai, đến khi Tạ Linh đến gần, hắn khẽ ngẩng cổ, nghi hoặc nói:
"…Ngươi lại cao lên rồi?"
Tạ Linh ngẩn ra. Chính y cũng không rõ. Giờ đã sắp mười tám, qua thời kỳ phát triển vọt, nếu có cao thêm thì cũng không đáng kể. Dù sao y vốn đã cao ráo thon gầy, so với Thẩm Từ Thu cũng hơn một chút.
Nhưng y lập tức cười, giọng điệu đắc ý:
"Đúng vậy đó, lại cao thêm rồi. A Từ có muốn thử xem ta cao hơn bao nhiêu không?"
Phân thân bên bàn lặng lẽ vươn tay định kéo tay áo Thẩm Từ Thu, mà bản tôn cũng cúi người muốn chạm vào hắn.
Thẩm Từ Thu mặt không chút cảm xúc, một tay giơ lên, nhanh gọn chặn cả hai:
"Không cần."
Lại không phải trẻ con vài tuổi, so đo chiều cao cái gì chứ.
Tạ Linh cười khẽ, thu phân thân về, rồi ngồi xuống bên cạnh hắn. Vén vạt áo, tư thế tùy ý mà phong lưu:
"Dù sao bây giờ cũng đủ cao để ôm huynh vào lòng rồi."
Thẩm Từ Thu gần đây đã dần quen với những câu lời lẽ như thế, sắc mặt chẳng mảy may d.a. o động.
Tạ Linh nghiêng đầu hỏi:
"Định khi nào lên đường đến Ngọc Tiên Tông?"
Từ Vân Quy Tông đến Ngọc Tiên Tông, đi nhanh thì cũng phải hai ngày. Tự nhiên là đi sớm càng tốt.
Thẩm Từ Thu đáp: "Ngay bây giờ."
Vừa dứt lời, bên cạnh hắn liền xuất hiện phân hồn hóa thân.
Phân hồn vẫn mặc hắc y, gương mặt bị mặt nạ linh lực che kín. Thẩm Từ Thu từ trong trữ vật lấy ra một thanh kiếm chưa từng dùng trước mặt ai, ném cho hóa thân.
Hóa thân đón lấy, đeo bên hông.
Ngoài kiếm, hắn còn chuẩn bị thêm một túi trữ vật đơn giản, trong đó có vài đan dược, phù chú cùng pháp khí dự phòng đều giao cho phân hồn mang theo, đề phòng bất trắc.
Tạ Linh tuy cũng có thể phân hồn, nhưng mấy ngày nay luyện hình người vẫn chưa thật thuần thục, rõ ràng kém hơn Thẩm Từ Thu về độ khống chế.
Nhìn hắn chuẩn bị đâu vào đấy, Tạ Linh linh lực khẽ động, liền triệu một con chim nhỏ đậu lên vai hóa thân.
Vốn dĩ hắc y hóa thân lạnh lùng như sương, khí tức sát phạt nặng nề, tựa như chỉ cần rút kiếm liền có m.á. u đổ.
Nếu nói Thẩm Từ Thu bản tôn là băng tuyết, thì hóa thân hắc y chính là huyết lãnh.
Song, khi trên vai hắn bỗng đậu thêm con chim nhỏ tròn trĩnh, sát khí liền tiêu tan mất một nửa.
Ánh lạnh hòa tan, chỉ còn lại cảm giác… kỳ lạ mềm mại.
Tạ Linh nhìn mà trong lòng như bị chọc phải, ánh mắt càng thêm dịu dàng. Dù hắn là sương lạnh hay m.á. u lạnh, chỉ cần là Thẩm Từ Thu đều khiến y động tâm.
Phân hồn rời đi, không ngồi phi chu mà trực tiếp ngự kiếm, chim nhỏ đậu trên vai, hóa thân hóa thành vệt sáng biến mất nơi chân trời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!