Chương 86: (Vô Đề)

Tạ Linh hét lên một tiếng rung trời, ép toàn bộ âm thanh trong ký ức chung quanh lùi xuống. Thẩm Từ Thu không kịp phòng bị, chỉ thấy bên tai ong ong nổ vang, cả thế giới như chìm trong lớp sương mù, mọi thanh âm trở nên mơ hồ đè nén bên tai.

Hắn ngẩn ngơ. Tạ Linh vừa nói gì?

Một khắc trước, hắn còn bị hàn ý tận xương nuốt chặt, trước mắt tối đen như cấm địa Ngọc Tiên Tông, lạnh lẽo khiến tim hắn chìm xuống, ngọn lửa nhỏ bé vừa nhen lên trong lòng thoắt chốc thành ảo ảnh, như gương trong nước, hoa trong mộng, sắp bị bão tuyết vô tình dập tắt.

Nhưng Tạ Linh lại như ngọn thiên hỏa giáng xuống, không chỉ thắp lại đuốc, mà còn muốn đốt tan cả đêm tuyết c.h.ế. t chóc kia.

Y nói, y thích ta.

Thẩm Từ Thu ngây dại. Nỗi đau buốt lạnh vừa rồi dường như còn in trên da, nhưng giờ lại bị một luồng sức mạnh nóng rực xông vào, làm tim hắn loạn nhịp. Bản năng thúc giục hắn gỡ cánh chim nhỏ đang quấn c.h.ặ. t t.a. y mình.

Nhưng Tạ chim nhỏ ôm ghì không buông.

"…… Buông tay." Giọng Thẩm Từ Thu run rẩy, mang theo áp lực lạnh lẽo.

"Không buông!" Tạ Linh đáp dứt khoát.

Ngày thường y còn có thể buông lời trêu chọc "Có giỏi thì ném ta ra ngoài đi!", nhưng lúc này y không dám. Y thật sự sợ... sợ Thẩm Từ Thu tổn thương, sợ bị hắn đẩy ra thật.

Phong lưu ngông cuồng chỉ là vẻ ngoài, trong thâm tâm, y chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi. Người trước mắt từng trải, từng chịu đủ gió sương, còn bản thân y, ngay cả cách để yêu thương một người cũng vụng về. Y biết rõ mình không hoàn mỹ, càng muốn tốt với Thẩm Từ Thu, càng tự hỏi liệu bản thân đã đủ tốt hay chưa.

Tình cảm thiếu niên nóng rực như lửa, và chính trái tim y là củi khô châm ngòi.

Y nói, giọng căng thẳng như muốn nứt ra:

"Ta xem trí nhớ của huynh, chỉ càng hiểu rõ huynh hơn. Nếu không có bao nhiêu ngày tháng chúng ta đi cùng nhau, chỉ dựa vào một đoạn ký ức bi thảm, sao ta có thể kiên quyết như thế? A Từ, huynh nghĩ ta là loại người đó sao?"

Thẩm Từ Thu hô hấp dồn dập đến chính hắn cũng không nhận ra. Hắn chẳng còn thấy đau ở lòng bàn tay, chỉ thấy tâm trí mình bị chấn động bởi từng lời Tạ Linh.

Chim nhỏ kia rõ ràng chỉ là một phân hồn nhẹ bẫng, thân thể yếu ớt, vậy mà dốc toàn lực ôm c.h.ặ. t t.a. y hắn, tưởng như muốn nghiền nát xương cốt chính mình.

"Ta bỏ ra bao nhiêu công sức mới xác định được lòng mình, từng chút từng chút đuổi theo huynh, chỉ muốn dần dần làm huynh ấm lại, chờ ngày huynh cười với ta. Nếu vì một hiểu lầm mà bị huynh ném bỏ… thì ta oan ức quá."

Đôi mắt nhỏ của chim đỏ trừng to, lông vũ rực lửa bao phủ tay Thẩm Từ Thu trắng lạnh. Vừa rồi, sắc mặt hắn tái đến khiến người ta sợ hãi. Tạ Linh run run lông cánh, hồng quang linh lực thoáng chảy, l.i.ế. m qua vết thương lòng bàn tay Thẩm Từ Thu.

"Ta chạm vào huynh, là thương tiếc, là trân trọng. Ta muốn ôm lấy nỗi đau của huynh, chứ không phải chỉ liếc qua rồi rủ lòng thương hại." Giọng y khàn khàn, như muốn khóc mà không khóc.

Chim nhỏ dụi đầu vào lòng bàn tay Thẩm Từ Thu, cọ cọ một cách nghiêm túc đến lạ.

Linh lực quen thuộc mơn trớn vết thương, lông vũ mềm mại quét qua da, làm cả cánh tay Thẩm Từ Thu run rẩy.

Mới vừa rồi hắn suýt nữa đạp hụt vào vực sâu, vẫn không nỡ ném Tạ Linh đi. Giờ phút này… lại càng không thể.

Ký ức trong vấn tâm thạch dần tan, những bi thương đã khắc sâu cũng lùi về quá khứ. Tiếng ly va chạm vang lên trong trẻo đó là lần đầu tiên hai người cùng nhau uống rượu.

Dưới ánh đèn, Tạ Linh ánh mắt chuyên chú, rõ ràng và nghiêm túc mà nhìn hắn. Còn Thẩm Từ Thu, men rượu khiến ký ức cũng trở nên mơ hồ.

Bọn họ dừng lại trên phiến đá suốt nửa ngày, sau lưng, bóng tối triều dâng đang chậm rãi ập đến, muốn nuốt trọn cả con đường.

Khóe mắt Thẩm Từ Thu thoáng thấy bóng đen ấy, cả người chợt bừng tỉnh.

"—— A Từ!" chim nhỏ vừa kêu liền bị bàn tay to che lấy, cả đầu lẫn miệng bị phủ kín. Thẩm Từ Thu im lặng bắt chặt, ôm chặt y trong hai tay, sải bước đi thật nhanh.

Trước mắt phân hồn chỉ là một mảnh hắc ám, nhưng y nghe rõ tiếng thở gấp gáp, bước chân dồn dập, và hơn hết cảm nhận được vòng tay kia chưa từng muốn buông ra.

Có lẽ, bọn họ đã đi qua khúc nhai khó nhất.

Bên ngoài, vành mắt Tạ Linh đỏ hoe, khẽ lẩm bẩm: "…… Hù ta muốn chết."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!