Về tới Đông Vân Cảnh một mạch thuận lợi, Thẩm Từ Thu vốn định nhận tin xong sẽ lập tức về thay y phục, nhưng vừa mới bước xuống xe liễn, đã thấy bên ngoài đứng một hàng người ngay ngắn.
Khổng Thanh lãnh đạm, tựa như đã chờ ở đó từ lâu.
Trong số những người này, có vài gương mặt Thẩm Từ Thu từng gặp qua ở Đông Vân Cảnh mấy ngày trước, cũng có những người hoàn toàn xa lạ. Giờ phút này, tất cả đều mặc cùng một kiểu trang phục chỉnh tề như nhau. Điều khiến hắn bất ngờ hơn cả, là trong đó còn có rất nhiều hài tử.
Chừng mười tuổi trở xuống, có cả Nhân tộc, Yêu tộc, thậm chí cả Ma tộc.
Tạ Linh mới vừa rồi còn nói rằng chỉ cần liếc mắt là hiểu… Nhưng nếu thật sự muốn dẫn nguyên cả một đoàn người đông đảo thế này tới, chẳng phải quá phô trương, lại chẳng mấy thích hợp? Thẩm Từ Thu nghiêng đầu, đưa ánh mắt dò hỏi về phía Tạ Linh.
Tạ Linh khẽ cười, trước hết dùng quạt xếp chỉ sang nhóm tu vi cao, niên kỷ cũng lớn hơn:
"Đây là cao thủ trong tộc Khổng Tước, đều sẽ gia nhập tông môn mới."
Thì ra Tạ Linh đã thật sự đưa chuyện khai tông lập phái vào lịch trình. Một kẻ Kim Đan nếu muốn lập môn phái, theo lẽ thường cũng chỉ có thể dựng một bang phái nhỏ từ dân thường mà thôi. Nhưng Tạ Linh lại nắm trong tay cực phẩm linh mạch, mà trong số này thậm chí còn có cả tu sĩ Đại Thừa…
Nhìn kiểu gì cũng tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.
"Còn đám hài tử này," Tạ Linh ý bảo hắn nhìn qua, "đều được ta cứu từ Ô Uyên ra. Hoặc là bị cha mẹ ruồng bỏ, hoặc vốn chẳng có cha mẹ. Chi bằng đi theo ta lăn lộn, ít ra còn được ăn no."
Ô Uyên cái nơi hỗn loạn cá lớn nuốt cá bé ấy, hài tử chính là tầng đáy yếu ớt nhất, sống sót đã khó, huống hồ là những đứa có căn cốt tư chất tốt. Các thế gia tông môn thì thèm khát nhân tài, nhưng ở Ô Uyên, hài tử tư chất tốt lại chẳng khác gì món ăn bổ dưỡng hảo hạng cho kẻ mạnh.
Đám trẻ mà Tạ Linh cứu ra phần lớn tư chất đều không tệ. Muốn giành giật được cả nhóm từ Ô Uyên đâu phải chuyện dễ… sợ rằng y đã phải đụng tới hang ổ của một tên địa đầu xà nào đó.
Từ chỗ phải sống lay lắt, hôm nay ăn no mai đã đói, khổ sở như địa ngục… nay chạm tới được ánh sáng nơi chân trời, nếm trải hương vị của việc sống như một con người thực sự, những đứa trẻ ấy sẽ tự nguyện bước theo Tạ Linh, và về sau hết lòng vì y mà làm việc.
Rốt cuộc, đã thấy được mặt trời, ai còn cam tâm thối rữa trong bóng tối?
Ánh mắt Thẩm Từ Thu lướt qua từng đứa trẻ kiên nghị, nhẫn nại. Dù cố gắng kiềm chế, nhưng khi nhìn thấy Tạ Linh, trong mắt bọn chúng vẫn bừng lên ánh sáng, vừa căng thẳng vừa hân hoan.
Đó là ánh nhìn của những kẻ từng nghĩ mình bị cả thế giới ruồng bỏ, lưu lạc không nơi nương tựa, cuối cùng cũng tìm thấy "nơi để trở về".
Nơi để về… Thẩm Từ Thu hơi ngẩn ra.
"Tông môn cũng cần dòng m.á. u mới. Trước hết, bọn nhỏ sẽ ở Đông Vân Cảnh để rèn luyện, dưỡng sức. Sau này, chúng sẽ là lứa đệ tử đầu tiên của tông môn chúng ta."
Tạ Linh ngoài miệng không hề nhắc tới việc để Thẩm Từ Thu làm tông chủ, nhưng cái điệp khúc "chúng ta" kia rõ ràng ám chỉ đến mức điên cuồng, tuyệt không có ý loại hắn ra.
Nam Cung Tư Uyển
Trong đám trẻ này, có một đứa đặc biệt nổi bật hay đúng hơn là khác thường. Nó không đứng chung hàng ngũ, trang phục cũng khác biệt, khoác áo choàng màu tối. Khuôn mặt tinh xảo nhưng lại phủ lên một làn mờ ảo khó tả, tựa như có thể tan vào sương mù bất cứ lúc nào, biến mất không dấu vết.
Một ánh nhìn là đủ để người ta khó quên, nhưng sự hiện diện lại lạ lùng thấp bé đến mức dễ bị bỏ qua.
"Còn thằng bé này…" Tạ Linh thu quạt, ngoắc tay, "Tạ Yểm, lại đây."
Tạ Yểm danh hào Cửu hoàng tử Yêu tộc.
Chỉ mới mười tuổi, Tạ Yểm bước đến trước mặt Tạ Linh, hành lễ ngay ngắn:
"Thất hoàng huynh."
Rồi trơn tru quay sang Thẩm Từ Thu:
"Thất hoàng tẩu."
Cả Tạ Linh và Thẩm Từ Thu đều sững người.
Thẩm Từ Thu: "……"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!