Chương 79: (Vô Đề)

Tạ Linh thản nhiên ra giá năm mươi vạn.

Tứ hoàng tử lập tức đập bàn đứng bật dậy:

"Năm mươi lăm!"

Thứ này hắn đã lặn lội tìm kiếm bấy lâu, khó khăn lắm mới gặp được. Đồ chơi này vốn không phải ai cũng dùng được, nên người mua chẳng nhiều. Thế nhưng số xui xẻo, vừa hay lại đụng phải sát tinh Tạ Linh.

Hắn dường như quên mất, ngay khi buổi đấu giá vừa bắt đầu, chính hắn mới là người chủ động ra trêu chọc Tạ Linh trước.

Món đấu giá lần này, Tạ Linh vốn chưa định dùng cho bản thân hay Thẩm Từ Thu, nhưng vẫn có thể thưởng cho thuộc hạ, hoặc đem đổi lấy linh thạch, dù sao cũng chỉ để lấy về chơi, tuyệt đối không để cho Tứ hoàng tử.

"Sáu mươi!" Tạ Linh tiếp tục nâng giá.

Tứ hoàng tử: "……"

Trong tay hắn tuy có thể điều động ba trăm vạn linh thạch bất cứ lúc nào, nhưng nếu dốc cả một khoản lớn vào một món ở phòng đấu giá thế này, khi trở về chắc chắn sẽ bị nương và cữu cữu mắng cho tới tắt thở.

Tạ Linh vừa mới ném ra năm mươi vạn, giờ lại hô lên sáu mươi vạn… Sao đột nhiên lại lắm tiền thế?

Ngón tay Tứ hoàng tử bấu chặt vào tay vịn ghế, tới mức gỗ linh mộc cũng bị móc ra từng rãnh sâu, vụn gỗ rơi lả tả. Cân nhắc hồi lâu, hắn vẫn quyết định bỏ qua món này.

Dù đau lòng, nhưng món đấu giá tiếp theo mới là thứ cực kỳ hữu ích cho tu vi của hắn, bắt buộc phải giành được.

Không còn ai tranh giá, vật phẩm ấy rơi vào tay Tạ Linh với giá sáu mươi vạn.

Dù biết Tạ Linh có tiền, nhưng hơn trăm vạn linh thạch vừa chớp mắt đã tiêu sạch, đây đâu phải nước chảy, mà là cả một thác đổ ầm ầm. Thẩm Từ Thu đang giữ vẻ mặt lạnh, cũng không nhịn được phải mở miệng:

"Tiêu tiền kiểu này thật sự không vấn đề gì sao?"

Hắn vốn không rõ Tạ Linh có bao nhiêu của cải, chỉ nghĩ rằng, dù nắm trong tay một nửa cổ phần nhà đấu giá này, nếu còn muốn mở tông lập phái thì ít nhiều cũng phải dè chừng.

Nhưng Tạ Linh lúc này tâm trạng rất tốt. Khóe môi từ lúc ôm món đồ kia vào tay đã cong lên, không hề hạ xuống. Linh lực khẽ động, y truyền âm cho Thẩm Từ Thu, kể chuyện về bí cảnh cực phẩm linh mạch.

Thẩm Từ Thu: "……"

Là hắn nghĩ quá nhiều.

Một bí cảnh cực phẩm linh mạch mà Tạ Linh còn nắm gọn trong tay… Y đã không chỉ đơn thuần là người có vận khí lớn, mà chẳng khác nào con cưng của Thiên Đạo.

Khó trách cơ duyên đến liên miên, tu vi có tụt cũng chỉ là để tôi luyện y. Nghĩ tới cùng, chuyện xui xẻo nhất đời hắn chắc là… đụng phải Tạ Linh.

Thẩm Từ Thu không nhịn được giơ tay, muốn chạm vào vành tai vừa rồi dù đã hết hơi ấm nhưng vẫn còn vương chút cảm giác mềm mại. Thế nhưng đầu ngón tay lại chạm phải một chiếc linh vũ nhẹ nhàng.

Tơ lụa linh vũ mềm mượt cọ qua đầu ngón tay, cảm giác ấy lại giống hệt một vài động tác nhỏ mà chủ nhân nó hay làm. Ngón tay Thẩm Từ Thu khựng lại, rồi mới chậm rãi buông xuống.

Chủ nhân nguyên bản của Linh Vũ khẽ kẹp cây quạt trong tay, thử thăm dò, vừa khe khẽ tiến lại gần bên Thẩm Từ Thu vừa cọ nhẹ, giọng hạ xuống:

"Huynh nguyện ý để ý đến ta một chút đi?"

Thẩm Từ Thu lập tức nhích sang bên mấy tấc, ánh mắt dán chặt xuống đại đường bên dưới, dùng hành động thay cho lời đáp: Không.

Tạ Linh khẽ bật cười.

Bên dưới, tiếng hô giá vang lên không ngừng, lần này món đồ hiển nhiên là thứ Tứ hoàng tử khao khát nhất. Sau khi tranh giá kịch liệt với mấy người, đến cả Tam hoàng nữ cũng nhập cuộc so kè, cuối cùng giá dừng lại ở sáu mươi vạn, không còn ai dám tranh với Tứ hoàng tử.

Tứ hoàng tử thấy hồi lâu không nghe Tạ Linh lên tiếng, còn tưởng kẻ kia tiêu tiền cũng gần cạn, đã chịu bỏ cuộc, bèn chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm. Nhưng theo bản năng, hắn lại liếc về gian sương phòng của Tạ Linh.

Lần này, ánh mắt hắn chạm thẳng vào ánh mắt Tạ Linh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!