Khi Thẩm Từ Thu và Tạ Linh bước vào Lâm Lang Các, khắp đại sảnh lập tức lặng ngắt như tờ, kế đó là từng đợt tiếng hít khí lạnh vang lên không dứt.
Thẩm Từ Thu thật ra không quen lắm với việc mặc trang phục kiểu này.
Ngày thường hắn mặc áo bào trắng bạc, thoạt nhìn đơn giản, nhưng dù sao cũng là đại sư huynh của Ngọc Tiên Tông, đồ mặc tuy không phô trương nhưng cũng không phải loại bình thường. Có điều so với bộ cẩm y hoa phục ba lớp trong ngoài hôm nay, đúng là một trời một vực.
Tuy không quen, nhưng khi cảm nhận được ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía mình, sắc mặt Thẩm Từ Thu vẫn không hề d.a. o động.
Hắn cứ thế đứng đó, như thể trời sinh đã là bậc hậu duệ quyền quý, sinh ra để khoác lên mình lụa là gấm vóc, kim ngọc châu báu. Trong Lâm Lang Các, những người được gọi là "kim chi ngọc diệp" khác, không ai có thể sánh với hắn dù chỉ một phần về khí chất hay phong thái bẩm sinh.
Chỉ có người đứng cạnh hắn Tạ Linh mới có thể dung hòa hoàn hảo với hào quang ấy, như thể trời định sánh vai, ánh sáng của cả hai cùng tỏa ra rực rỡ.
Hôm nay Tạ Linh đội kim quan, tóc buộc cao kiểu đuôi ngựa, khoác trên người áo bào đỏ rực thêu mây lửa, tay áo rộng bay phấp phới khiến gương mặt anh tuấn càng thêm khí thế hiên ngang. Dáng người cao ráo được tôn lên rõ rệt, tay cầm quạt xếp, đúng kiểu thiếu niên phong lưu phóng khoáng, như thần tiên cưỡi gió mà đến.
Một mình y đã rất bắt mắt, nay còn đứng sóng vai với Thẩm Từ Thu, quả đúng là "ngọc hợp châu liên", trời sinh một cặp.
Tuy không quen mặc như vậy, nhưng Thẩm Từ Thu cũng không lộ ra chút xao động nào. Điều thật sự khiến hắn thấy bối rối không phải là trang phục, mà là bàn tay đang được Tạ Linh nắm lấy.
Lúc mới quen, Tạ Linh vì muốn thử hắn, từng ngang nhiên chủ động bắt tay, nhưng lúc đó cả hai đều đang tranh cao thấp, tay siết rất mạnh, đầu óc chỉ nghĩ đến việc đối đầu, chứ không có chút cảm xúc tinh tế nào gọi là "giao tâm".
Nay thì khác.
Tay Tạ Linh nắm lấy tay hắn nhẹ nhàng, không quá chặt, đủ để nếu Thẩm Từ Thu muốn rút tay thì vẫn có thể rút về bất cứ lúc nào. Nhưng trong cái nhẹ nhàng đó, lại ẩn chứa chút không nỡ buông, như thể đang trân trọng một vật quý giá.
Linh vũ bên tai Thẩm Từ Thu khẽ lay động, ánh sáng khúc xạ lấp lánh qua từng sợi lông chim.
Hắn chưa từng được ai đối xử trân trọng như vậy.
Suốt đời hắn, mọi việc đều phải hoàn hảo, xuất sắc là điều đương nhiên, thất bại là sai trái. Hắn bị đặt lên đài cao, kẻ ngoài nhìn tưởng vinh quang, nhưng càng đến gần càng nhận ra, đó chỉ là xiềng xích hoa lệ trói buộc tứ chi, sau lưng là cả ngọn núi nặng nề.
Mà Tạ Linh lúc này, chẳng chút ngại ngần phô ra sự tự hào và hãnh diện, chỉ vì được nắm tay hắn.
Như đang nói với cả thế gian: "Người đứng cạnh ta là người ta quý trọng nhất, điều này đủ để khiến ta kiêu ngạo."
Nếu giờ phút này là nguyên thân, Tạ Linh chắc chắn đã ngẩng cao cổ, cằm hếch đến tận trời rồi.
Khi giúp Thẩm Từ Thu chọn đồ xong, Tạ Linh còn ngẩn người mất một lúc, trong lòng giằng xé dữ dội: một bên muốn khoe ra cho cả thiên hạ biết Thẩm Từ Thu đẹp đến nhường nào, một bên lại muốn giấu kín không ai được nhìn.
Cũng đúng thôi, ai mà không động lòng trước Thẩm Từ Thu như vậy?
Ngay lúc này, trong lòng Tạ Linh vừa gào rú vừa đắc ý: "Đẹp chưa? Hâm mộ chưa? Không sai, A Từ của ta chính là mỹ nhân khuynh thế!"
Y còn cố ý đảo mắt nhìn sang hai phòng bên kia lầu hai nơi tam hoàng nữ và tứ hoàng tử đang ngồi rồi nhếch môi đầy khiêu khích: "Cho các ngươi nhìn thêm một cái, là đã ban ơn lắm rồi."
Tạ Linh nắm tay Thẩm Từ Thu, đưa hắn bước lên lầu.
Người hầu của Lâm Lang Các lập tức tiến đến dẫn đường, ghế lô mà Tạ Linh đã đặt nằm đối diện với ghế lô của tam hoàng nữ và tứ hoàng tử.
Ghế lô vốn có trận pháp bảo hộ, khi kích hoạt sẽ tạo ra kết giới mỏng, giúp người bên trong không bị ai nhìn thấy, nhưng vẫn có thể nhìn ra bên ngoài rõ ràng.
Tuy nhiên, một số khách nhân thích phô trương, không muốn che chắn gì cả chẳng hạn như tam hoàng nữ và tứ hoàng tử, họ trực tiếp để lộ toàn bộ sương phòng.
Thế là Tạ Linh cũng cố ý không mở kết giới, ngang nhiên ngồi đối diện hai người đó, còn cố tình nhướng mày trêu tức.
Tứ hoàng tử nhìn thấy Thẩm Từ Thu thì sững người, hồi lâu mới nghiến răng nói:
"Hắn sao cũng ở đây?!"
Người hầu bên cạnh không dám hé răng, sợ chọc giận hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!