Khi Thẩm Từ Thu nhận được truyền âm từ tông môn, bên phía Tạ Linh cũng vừa nhận được tin tức, một con hắc ưng lượn qua bầu trời rồi đáp xuống, mang theo thư báo.
"Điện hạ," hắc ưng cúi đầu nói, "Khổng Tước tộc vừa gửi tin, năm nay Yêu tộc cũng muốn tham gia Kim Ngọc Yến, khả năng rất cao là sẽ được chấp thuận."
Kim Ngọc Yến vốn là sự kiện tổ chức sau hiệp định đình chiến giữa Nhân tộc và Ma tộc, ban đầu không liên quan gì đến Yêu tộc. Nhưng theo thời gian, quy mô ngày một hoành tráng, đến cả tán tu cũng có thể tự đăng ký tham dự. Dù là tranh tài giữa Nhân – Ma, hay đấu ngầm giữa các thế lực trong nội bộ, Kim Ngọc Yến từ lâu đã trở thành nơi để vươn danh, giành tiếng.
Yêu tộc nhìn mà thèm nhỏ dãi đã lâu, giờ thì chính miệng Yêu hoàng đưa ra đề xuất, tính ra là chính thức gõ búa xác lập.
Tạ Linh nắm lấy ngọc bài, khẽ gật đầu:
"Khổng Tước tộc cũng đưa người tham dự, tám phần là muốn giúp Yêu hoàng giành thêm tài nguyên. Dù sao lâu lâu cũng phải lộ mặt, không thì quên mất mình còn tồn tại mất."
Hắc ưng gật đầu: "Phải."
Toàn bộ linh mạch, pháp khí, bảo địa trên thế gian đều có hạn. Đã thế còn phân phẩm cấp cao thấp. Ai mà chẳng muốn chiếm phần tốt? Kẻ có thiên tư cao, mà rơi vào vùng đất cạn linh khí thì có khác gì thiên tài bị phế. Tông môn, gia tộc bề ngoài là nâng đỡ nhau, thật chất là đang đấu đá từng tấc đất, từng miếng tài nguyên.
Tạ Linh thật ra ghét nhất tranh đấu. Nhưng ở thế giới này, không tranh thì chỉ có nước bị người khác nuốt chửng.
Nói ra thì buồn cười, trong nguyên tác, phần "Kim Ngọc Yến" này chỉ được lướt sơ vài dòng bởi vì lúc đó vai chính còn đang vất vả tu luyện ở một nơi hẻo lánh, thở hổn hển chuẩn bị khôi phục tu vi.
Nhưng giờ thì khác. Gặp được Thẩm Từ Thu, lại bám lấy tài nguyên của Ngọc Tiên Tông, tu vi của y khôi phục nhanh đến kinh người. Băng Hỏa Song Sinh Châu, Thiên Hỏa Quyết, phân hồn hóa thân tất cả đều gom đủ. So với kịch bản gốc, tốc độ còn dẫn đầu cả một đoạn dài.
Ban đầu y còn nghĩ dính vào đại phản diện thì chỉ có xui tận mạng. Giờ nhìn lại… không bàn đến chuyện khác, riêng về tu luyện thì toàn là vận may từ trên trời rơi xuống.
Là do hào quang vai chính của y quá mạnh, nên gặp phản diện cũng biến thành phúc tinh?
Hay là… Thẩm Từ Thu mới chính là người mang lại may mắn cho y?
Tạ Linh vừa nghĩ đến đây liền âm thầm gật gù: chắc chắn là do bản thân y lợi hại.
Dù vậy, cánh chim của y cũng hơi… phản chủ, chỉ cần đứng gần ba chữ "Thẩm Từ Thu" là cả người đều vui rạo rực, từng cọng lông chim cũng như muốn duỗi ra đón gió. Cái đuôi vểnh vểnh, thỉnh thoảng lại vô thức lộ ra vài lần. Khóe môi khẽ cong, cười đến chẳng thể kìm.
Tạ Linh vội giương quạt che mặt để giấu đi nụ cười dở khóc dở cười đó.
Thẩm Từ Thu vừa thu hồi ngọc bài, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt lấp lánh ý cười của Tạ Linh.
Thẩm Từ Thu: "…"
Cười nữa rồi. Lại cười cái gì chứ?
Trước kia hắn còn có thể thuận miệng hỏi, nhưng giờ không dám.
Vì Tạ Linh càng ngày càng gan to.
Hắn sợ nếu lỡ hỏi ra, thì rất có thể sẽ nghe được mấy lời kinh hãi thế tục mà tám phần là còn dính đến mình.
Thẩm Từ Thu nghiêng mặt đi, coi như không thấy gì, không hỏi, cũng chẳng thèm để tâm.
Hắn im lặng, nhưng Tạ Linh lại tinh thần phấn chấn, thu quạt xuống, lộ nụ cười cong cong nơi khóe môi:
"Sao thế? Hôm nay không hỏi ta cười cái gì à?"
"Ta nhớ ra một chuyện vui thôi. Thật đấy. Nếu ngươi thực sự tò mò, ta cũng không phải không thể kể."
Thẩm Từ Thu: "…"
Giữa việc bảo Tạ Linh im miệng và giả vờ không nghe thấy, Thẩm Từ Thu quyết đoán chọn… cái sau.
Tốt nhất coi như không có gì xảy ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!