Chương 49: (Vô Đề)

Diệp Khanh bị nắm tay kéo ra một ngõ nhỏ vắng vẻ, trong không khí dường như vương chút mùi m.á. u tanh nhàn nhạt, khiến hắn bất giác chau mày suy nghĩ chẳng lẽ là vết thương trên cánh tay Mộ Tử Thần chưa lành, nên mới mang theo mùi này?

Đầu nhỏ xoay chuyển một vòng, cuối cùng cũng rụt rè bật ra mấy chữ:

"Mộ sư huynh thương thế đỡ chút nào chưa?"

Mộ Tử Thần hơi khựng lại, rồi cười nhẹ như gió xuân:

"Ừ, khá hơn nhiều rồi, cảm ơn sư đệ quan tâm."

Diệp Khanh nào biết được, giờ phút này hắn đang sóng vai đồng hành cùng một kẻ… lòng lang dạ sói. Chính một câu hỏi vô tình ấy, lại khiến bản thân tránh được đại họa trong gang tấc. Nếu khi nãy hắn thực sự hỏi vì sao trên người Mộ Tử Thần lại có mùi m.á. u tươi thì hôm nay, chỉ sợ đã không thể toàn mạng rời đi.

Lúc này, trong thức hải của Mộ Tử Thần, thanh âm Tà Hồn vang lên lười nhác mà thèm thuồng:

"Máu phàm nhân vẫn là nhạt nhẽo, không đậm đà bằng huyết tiên. Tiểu tử kia tư chất không tệ, đáng tiếc tuổi còn nhỏ, chẳng hợp khẩu vị ta cho lắm. Nhưng hương vị m.á. u hắn hẳn là ngon đây."

Tà Hồn còn khẽ l.i.ế. m môi, cười khanh khách.

Mộ Tử Thần hừ lạnh: "Cả thị trấn này đầy rẫy phàm nhân, Thẩm Từ Thu, Biện Vân đều có mặt, nếu thật sự vì một câu của ngươi mà ra tay với hắn, phiền toái sau này là ta gánh."

"Ta đâu có vội ăn ngay." Tà Hồn chậm rãi đáp, "Để sau cũng được. Đồ ăn ngon mà… giữ lại mới biết trân quý."

Mộ Tử Thần quen kết giao rộng rãi, ngoài mặt khoác da dê ngoan hiền lương thiện, khiến người ta dễ dàng buông lỏng cảnh giác. Chỉ cần giữ được tiếng lành, đến khi cần thiết kéo một hai tên ngốc không còn giá trị lợi dụng tới, làm thức ăn cho Tà Hồn, cũng không phải chuyện gì khó khăn.

Nam Cung Tư Uyển

Thời còn ở Nhược Thủy Tông, hắn từng thử qua tự lấy m.á. u mình cho Tà Hồn ăn, suýt nữa rút đến mức khô kiệt.

Lúc này, Mộ Tử Thần vẫn nắm tay Diệp Khanh, tuy có truyền âm ngọc bài để liên lạc với đồng môn, nhưng nơi xa lạ người đông như hội, chen chúc qua lại rất dễ thất lạc, nên hắn dứt khoát hẹn điểm hội hợp bên sông Tị.

Trấn Hướng An vào tiết Tị thủy cầu vũ, lễ tế cầu mưa được xem là đại sự. Vị vũ giả trước đó không tới, nên đành mượn bờ sông làm nơi hiến vũ.

Không ngờ vừa đi không xa, Mộ Tử Thần lại chạm mặt Thẩm Từ Thu và Tạ Linh.

Ánh mắt hắn lập tức sáng rỡ: "Sư huynh!"

Thẩm Từ Thu cùng Tạ Linh quay đầu lại, Tạ Linh vỗ quạt, trong lòng thầm nghiến răng: Đúng là âm hồn bất tán!

Trước là Ôn Lan, giờ lại thêm Mộ Tử Thần.

Tâm tình vốn đang yên ổn, lại bị quấy cho rối tung.

Lại nhìn thấy Diệp Khanh đi cùng hắn. 

Không được, tiểu hài nhi ngoan ngoãn kia, ngàn vạn lần đừng để bị Mộ Tử Thần đầu độc học hư!

Diệp Khanh thấy Thẩm Từ Thu, lập tức ngoan ngoãn cúi người hành lễ. Tạ Linh liền đưa tay vẫy vẫy: "Tiểu tử, lại đây với ta."

Diệp Khanh không giống vài người khác coi thường Tạ Linh. Trong mắt hắn, dù đối phương có phải phế nhân hay không, thái độ cũng không thay đổi. Nhớ rõ thân phận là đủ, người kia là đạo lữ tương lai của Thẩm sư huynh, cũng là tiền bối của hắn.

Vì vậy, Diệp Khanh ngoan ngoãn bước tới, Tạ Linh liền nhét vào tay hắn một túi quả khô, thuận thế kéo người đứng yên bên cạnh, không cho tiếp tục đi với Mộ Tử Thần nữa.

Lúc này Mộ Tử Thần cũng chẳng bận tâm đến Diệp Khanh, ánh mắt hắn chỉ dán chặt vào Thẩm Từ Thu, lộ ra vẻ kinh diễm. Hắn sớm đã biết Thẩm Từ Thu đẹp, nhưng hôm nay trang phục khác xưa, khí sắc lại càng khiến người say mê, như một loại mỹ lệ thoát tục hoàn toàn khác biệt.

Một mỹ nhân như vậy… nếu có thể dùng tiên cốt làm khung, lấy trái tim mà nuôi dưỡng, dẫu đã c.h.ế. t cũng đáng giá.

Người thường đổi tim còn sống được, nhưng Linh Lung Tâm thì sao? Không sống được à?

Vậy thì… làm xác rối cũng được. Đặt bên người ngắm nghía mỗi ngày, vừa dưỡng mắt vừa làm kỷ niệm trên đường tu hành, chẳng phải rất đáng để cất giữ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!