Cửa vừa mở ra, bên ngoài đứng không chỉ một mình Mộ Tử Thần, mà còn có cả Địch Sơn.
Hôm qua Mộ Tử Thần bị nhiễm độc thủy yêu, đau đớn một trận ra trò, may mà đan dược của Nhược Thủy Tông quả nhiên lợi hại, độc tố vừa được ép ra, vết thương trên tay đã được băng bó cẩn thận. Với thể chất Kim Đan của hắn, chỉ cần qua thêm một hai ngày là sẽ khôi phục hoàn toàn, không lưu lại dấu vết.
Ngược lại là Địch Sơn, sắc mặt vẫn còn trắng bệch, tay phải e rằng vẫn chưa thể dùng lực như thường.
Mộ Tử Thần chớp chớp mắt, cười nói:
"Sư huynh, bên ngoài từ sớm đã náo nhiệt lắm rồi. Bọn ta định đi xem lễ tế ở sông Tị rốt cuộc có gì hay. Sư huynh có muốn đi cùng không?"
Thẩm Từ Thu khẽ nhíu mày:
Nam Cung Tư Uyển
"Không…"
"Hắn không đi."
Lời còn chưa dứt, một giọng nói khác đã lạnh nhạt chen vào.
Chỉ thấy Tạ Linh tay xách một cái hộp, chậm rãi bước lên thang gỗ, từng bước nhẹ nhàng mà vững vàng. Y từ hành lang thong thả đi tới, không thèm liếc nhìn Mộ Tử Thần và Địch Sơn đứng bên cửa, cứ thế lướt qua hai người, đến thẳng bên cạnh Thẩm Từ Thu.
Y tung một vòng chiếc quạt xếp trong tay, xoạt một tiếng mở quạt ra phe phẩy:
"Tiểu sư đệ à, ta với A Từ là đạo lữ đã đính hôn, đang trong thời kỳ ngọt ngào ân ái, đương nhiên mấy chuyện lễ hội gì đó phải cùng nhau rồi. Ngươi xem, lại nhân lúc ta không có ở đây mà định giành người?"
Mộ Tử Thần nghẹn lời. Tạ Linh mở miệng là không theo lẽ thường, chính là kiểu khó đối phó nhất. Hắn đành gắng gượng nặn ra một nụ cười:
"Ta chỉ nghĩ đông người thì vui, đồng môn Ngọc Tiên Tông đều là người một nhà. Thất điện hạ nói giành người, vậy thì oan cho ta quá. Ta chỉ là nhớ sư huynh thôi mà."
Vừa nói, vừa lén lút liếc nhìn về phía Thẩm Từ Thu, ánh mắt vừa cẩn thận vừa mang theo chút chờ mong.
Tạ Linh tất nhiên nghe ra ý hắn đang bóng gió mình không phải người của Ngọc Tiên Tông, là kẻ ngoài. Đổi lại là kẻ lòng dạ hẹp hòi hoặc tính khí nóng nảy, có khi đã bốc hỏa mà bật lại rồi. Nhưng Tạ Linh không phải người thường, không hề tức giận, chỉ thản nhiên đáp một câu rõ ràng:
"Hắn không cần ngươi nhớ."
Địch Sơn lập tức nhíu mày phản bác:
"Thất điện hạ, Thẩm sư huynh còn chưa nói gì mà! Tử Thần cũng là có lòng tốt thôi. Ngươi nếu không muốn bị quấy rầy thì nói thẳng một câu là được, hà tất phải dữ dằn như vậy?"
Trong mắt bọn họ, Thẩm Từ Thu là đại sư huynh của Ngọc Tiên Tông, là người được tôn kính. Còn Tạ Linh chỉ là một kẻ leo lên được Thẩm Từ Thu mới có thể đứng vững ở đây, lại dám không chút nể mặt mà nói với Mộ Tử Thần như vậy, quả thật là quá ngông cuồng.
Mộ Tử Thần đúng lúc đó cũng tỏ ra vô cùng tủi thân, ánh mắt ướt át như nai con.
"Dữ dằn?" Tạ Linh khẽ gõ quạt xếp, cười nhạt,
"Ta đâu có mắng người, cũng không động tay động chân. Nhưng mà vị này… Ai da, xin lỗi quên mất tên rồi. Bất quá chỉ cần là sư đệ của A Từ, vậy cũng chính là sư đệ của ta. Mà sư đệ à, ngươi lớn tiếng như thế, định hù ai đấy?"
Chiếc quạt xếp trong tay Tạ Linh hơi hé ra, mép quạt ánh lên một tia vàng nhạt ẩn chứa khí sắc bén. Y khẽ mỉm cười, đường nét khuôn mặt tuấn tú mà lạnh lẽo, ý cười lại như có lưỡi dao:
"Ta chỉ là luyện khí tầng hai, sợ thật đấy."
Địch Sơn giận tím mặt: "Ai hù dọa ngươi, ta—"
"Các ngươi tự đi đi."
Thẩm Từ Thu nhẹ giọng cắt ngang, giọng điệu bình thản nhưng không có chỗ để thương lượng. Hắn làm như không thấy ánh mắt của Mộ Tử Thần, chỉ nói:
"Ta ở đây, các ngươi cũng không vui nổi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!